Giang Châu che miệng, cúi đầu ho khan hai tiếng.
Hắn đi tới, một tay nâng nâng thử ước lượng, lòng căng thẳng.
Được.
Thật đúng là!
3 đứa trẻ mang theo 4 cân, 3 cân 2,3 cân.
Như vậy nói cách khác, Giang Châu tổng cộng phải trả 6 tệ 1 hào 2 xu.
Nhưng. . .
Hắn chỉ có 3 tệ 8 hào.
Xấu hổ.
Cực kỳ xấu hổ.
Thuê lao động trẻ em thì cũng do hoàn cảnh, song giờ ngay cả tiền công hắn cũng không trả nổi.
Giang Châu suy nghĩ một chút, quyết định nói thật.
"Đông Tử à, như vậy nhé, anh Giang giờ chỉ có 3 tệ 8 hào, ngày hôm nay mấy em bắt lươn nhiều quá, hơi ngoài dự liệu của anh, tạm thời trong tay anh không có đủ tiền, vậy đi... ừm, ngày mai. . ."
Nhưng Giang Châu còn chưa nói hết câu, Đông Tử đã nhếch miệng cười.
"Anh Giang, 3 tệ 8 hào rất nhiều!"
Đông Tử nói.
Hai đứa trẻ bên cạnh bé cũng gật đầu phụ họa theo.
"Rất nhiều!"
"Em còn chưa từng nhìn thành đồng xu nào có mệnh giá lớn hơn 1 hào bao giờ!"
Nhìn sắc mặt đỏ đen của ba đứa trẻ trước mặt đều là chân thành tha thiết.
Giang Châu cũng sẽ không chảnh.
Hắn cười nói: "Như vậy nhé, anh nợ 3 đứa vậy."
Giang Châu nói, nhanh chóng tính tiền cho 3 đứa trẻ.
"Đông Tử bắt 4 cân, tổng cộng trả 2 tệ 4 hào."
"Còn hai em, một em 3 cân 2 lượng, một em 3 cân chẵn, theo thứ tự là 1 tệ 9 hào 2 xu cùng 1 tệ 8 hào, đúng không?"
Giang Châu tính nhẩm rất nhanh.
Chỉ là 3 đứa trẻ chưa từng đi học, cũng không biết rốt cuộc có đúng hay không.
Song vừa nghe, mỗi đứa đều được hơn 1 tệ, điều này khiến cho 3 đứa trẻ vừa hưng phấn lại kích động.
Ngay sau đó, Giang Châu móc ra 3 tệ từ trong túi, đưa cho mỗi đứa 1 tệ.
"Ngày hôm nay trong túi anh Giang không đủ tiền, ngày mai đem lươn bán, sẽ bù thêm cho các em."
Giang Châu vừa nói, vừa dùng than củi viết lên tờ báo 3 tờ giấy nợ, trịnh trọng giao cho 3 đứa trẻ.
Đông Tử choáng váng.
Nó nhìn Giang Châu, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy anh Giang từ nhỏ mang cùng với theo mình lên núi xuống sông có chỗ nào đó không giống.
Thấy Đông Tử tự tay nhận lấy giấy nợ.
2 đứa bé còn lại cũng bắt chước nhận lấy.
Trên thực tế, 3 người cũng không biết, tờ giấy nợ này theo ý nghĩa nào đó mà nói, là bước đầu tiên Giang Châu thành lập được tín nhiệm ở trong thôn.
Giang Châu viết xong giấy nợ.
Lại đem tất cả lươn đều thả vào trong bể nước ngoài sân.
Xoay người thấy 3 đứa trẻ muốn đi, bèn vội gọi 3 đứa lại.
"Chờ một chút!"
Ba đứa trẻ ngừng lại.
Đã nhìn thấy Giang Châu đang mở cái nồi đang bốc hơi nóng ùng ục ùng ục.
Hắn dùng thìa xúc một miếng mỡ heo lớn bỏ vào trong nồi, đảo đều trong nồi, sau đó rắc một nắm hành thái lên trên.
Trong chớp nhoáng này, mùi thơm mãnh liệt bèn theo không khí trực tiếp chui vào trong lỗ mũi của 3 đứa trẻ.
"Oa! Anh Giang! Thơm quá! Anh đang nấu ăn sao? !"
Dù sao cũng là trẻ con, không sợ bị người khác thấy dáng vẻ thèm thuồng.
3 đứa trẻ đều bị hương thơm quyến rũ không dời nổi bước chân, nước bọt chảy ròng.
Vào thời đại này, nhà nào ăn đồ ngon mà không phải đóng cửa then cài?
Sợ bị người ta nhìn thấy.
Người ta xin không cho thì ngại, cho lại tiếc.
Mà trong nồi của Giang Châu đang nấu canh gan heo.
Gan heo ngâm với một ít rượu gạo, bột khoai và đường trắng.
Tuyết đối không thể bỏ muối, nếu cho muối vào sẽ bị già.
Sau khi ngâm xong, đun sôi nước, cho vào nồi.
Cho bột khoai vào đun cho đặc, thêm rượu gừng nghệ để khử mùi tanh.
Khi sắp chín, rắc một nắm hành lá thái nhỏ và một muỗng canh mỡ heo vào.
Làm thế thì không còn chút vị tanh nào.
Trái lại ngon miệng giòn dai, mang theo mùi vị ngọt ngào.
Thêm một chén canh vô cùng ngon, một ngụm gan heo một ngụm canh, ăn ngon đến mức có thể khiến người ta cắn đầu lưỡi.
Đây là đời trước Giang Châu buôn bán bên Đức Thành, thấy được cách làm gan heo của địa phương này.
Bổ dưỡng lại ăn ngon.
Giang Châu nấu khối gan heo này để bổ huyết bổ khí cho Đoàn Đoàn Viên Viên.
Lúc này canh đã dùng hết phân nửa, một nửa kia hắn để lại.
Một nồi cực lớn, chia cho mấy gia đình cũng đủ.
Giang Châu cười nói: "Trong bếp bên có mấy cái bát, tự các em đi lấy, anh múc cho các em ăn."
Nghe Giang Châu lên tiếng, 3 đứa trẻ vội vã chạy vào bếp, đều cố chọn cái lớn.
Giang Châu cũng không keo kiệt.
Đều múc đầy vào bát cho 3 đứa trẻ.
Sau đó hắn gọi Đoàn Đoàn Viên Viên cũng qua đây, rồi múc cho mỗi bé một bát canh.
Đông Tử nôn nóng bưng bát lên.
Đứng ở chân tường, hít lấy hít để.
Trong nháy mắt, vị mềm dẻo đặc biệt của gan heo, kèm theo thơm ngon cuộn trào mãnh liệt ở trong cổ họng.
Hương vị của hành thái, dầu mỡ heo béo ngậy, còn có gừng cay khi cắn nuốt không cẩn thận cắn phải.
Tất cả đều duy trì ở một điểm kỳ diệu kỳ dị.
3 đứa trẻ uống một ngụm.
Vẻ mặt sung sướng.
"Anh Giang! Canh gan heo này, ăn thật ngon! Thơm quá!"
"Từ trước tới giờ em chưa từng ăn gan heo ngon như vậy! Ăn ngon thật!"
"Ai ui, uống ngon, uống ngon! Em trở về kể với mẹ em, cũng phải làm gan heo ăn! Còn ngon hơn cả ăn thịt!". . .
Trẻ con nông thôn mạnh mẽ, cũng không sợ nóng.
Lập tức há to miệng uống lấy uống để.
Cái bát lớn sứt miệng, rất nhanh thì thấy đáy.
Giang Châu biết 3 đứa trẻ chắc chắn còn ăn chưa no, vì vậy lại cho một đứa thêm một bát.
Trong sân nhỏ, Đoàn Đoàn Viên Viên cũng đang ăn rất ngon lành.
"Ba ba, Đoàn Đoàn còn muốn một chén thịt thịt!"
"Viên Viên cũng muốn, ngon quá, đã quá, Viên Viên thích ăn - "
Hai đứa con nít ỏn a ỏn ẻn nói, giơ bát hướng về phía Giang Châu.
Ăn sạch.
Giang Châu đi tới, cũng múc thêm cho hai đứa con mỗi đứa một bát, thậm chí còn cố ý múc nhiều gan heo chút.
Gan heo bổ huyết.
Giang Châu đương nhiên hy vọng hai đứa trẻ ăn nhiều một chút.