"Ba ba muốn chưng hết Thanh Minh Quả, Đoàn Đoàn Viên Viên ngoan ngoãn ăn Thanh Minh Quả, có được hay không?"
Hai cô con gái đã không còn chờ nổi nữa đồng loạt gật đầu.
Giang Châu bưng hai cái chén lên, thổi thổi, lúc này mới đặt ở trên chiếc bàn cũ nát.
Hai cô con gái lập tức thật vui vẻ ngồi ở bên bàn, vươn bàn tay nhỏ xíu, cầm chiếc đũa, dùng sức gắp Thanh Minh Quả lên.
Phồng lớn quai hàm nhỏ bé, thổi phù phù mấy hơi.
Sau đó, cắn một ngụm.
Nóng hổi cùng hương vị măng thơm ngát, kèm theo chất dịch thịt nạc ngon ngọt, trong nháy mắt chảy giọt giọt ra ngoài.
Đây vẫn là lần đầu tiên hai cô bé được ăn Thanh Minh Quả ngon như vậy.
Há miệng thật lớn để ăn, quai hàm nhỏ bé phồng lên, nói chuyện cũng ú ớ không rõ!
"Ngon ơ! Ui ui! Ba ba, ngon!"
Đoàn Đoàn hướng về phía Giang Châu giơ ngón tay cái lên.
Viên Viên lắc lắc cái đầu nhỏ như con lục lạc, vừa vui vẻ lại thỏa mãn.
"Ba ba, Viên Viên thích ba ba "
Cảm xúc tình thân trong lòng của Giang Châu cuộn trào mãnh liệt.
Đối với hắn thì hạnh phúc lớn nhất, không gì bằng nụ cười của các con.
Hắn vội vàng dùng đũa kẹp ra Thanh Minh Quả chín, sau đó lại tiếp tục bỏ cái khác vào nồi chưng.
Liễu Mộng Ly vừa mới đi ra ngoài, cũng không biết đi đâu.
Khoảng mười mấy phút sau, hai cô bé con đã ăn Thanh Minh Quả thứ hai, sắc trời cũng đã bắt đầu u ám, rốt cục cô đã trở về.
Vừa vào cửa, đã nhìn thấy hai đứa trẻ cầm chén, đứng ở bên cạnh nồi, chờ ba ba Giang Châu gắp Thanh Minh Quả cho mình.
Sự mệt mỏi trong mắt của Liễu Mộng Ly ít đi vài phần.
Lại có thêm vài phần vui vẻ.
"Đoàn Đoàn Viên Viên."
Cô mở miệng hô.
Hai đứa con nít vừa nghe thấy giọng của Liễu Mộng Ly, lập tức quay đầu nhìn mẹ, giọng nói ỏn ẻn ngọt ngào trong vắt vang lên.
"Ma ma! Ăn! Ăn! Thanh Minh Quả, ngon ngon!"
"Cho ma ma ăn, cho ma ma ăn!"
Mắt thấy hai cô con gái sắp chạy về phía mình.
Liễu Mộng Ly nhanh chóng tới ôm con.
Giang Châu cầm đũa gắp cho cô một cái Thanh Minh Quả, hỏi: “Đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?"
"Tui đến nhà của trưởng thôn."
"Nhà của Giang Trường Bảo?"
Giang Châu nghi hoặc nhìn cô: "Tìm chú Giang có chuyện gì sao?"
Liễu Mộng Ly cắn môi, mở miệng nói: “Tui muốn hỏi mượn chú ấy chút mạ."
"Bằng không không trồng lương thực, lúc giao nộp lương thì phải làm sao bây giờ?"
Liễu Mộng Ly nói xong thì im lặng.
Giang Châu cũng rốt cuộc đã hiểu.
Vào thập niên tám mươi, sự khác biệt giữa hộ khẩu nông thôn cùng lương thực hàng hoá, chính là có phải nộp lương hay không.
Việc nộp lương dựa theo số người trong hộ giao cho công ty lương thực.
Thôn dân trong thôn, hàng năm đều dựa theo chỉ tiêu nộp lương của mỗi hộ gia đình vận đến công ty lương thực trong thôn, lương thực còn dư lại mới có thể giữ lại ăn.
Tuy nói phải cuối năm mới phải nộp lương.
Thế nhưng Liễu Mộng Ly vẫn nhớ tới chuyện này.
Mắt thấy Thanh Minh sắp trôi qua, ươm giống coi như kết thúc.
Nhưng trong nhà không có hạt giống, tự nhiên cũng không có mạ để cấy.
Cô rất sốt ruột.
"Chú Giang cũng không có, đúng không?"
Giang Châu nhìn Liễu Mộng Ly nói.
Nếu như Giang Trường Bảo cho mượn mạ, Liễu Mộng Ly cũng sẽ không nhăn nhó.
Liễu Mộng Ly cắn môi.
"Chú Giang thúc nói mạ chỉ đủ cho gia đình chú dùng, nhưng sẽ giúp chúng ta hỏi..."
Giang Châu thầm hiểu rõ.
Hạt giống của mỗi hộ trong Thôn Lý Thất, khẳng định đều sẽ có dư.
Dù sao chỉ sợ không đủ.
Mỗi hộ đều có dư, Giang Châu chỉ có 3 mẫu ruộng, góp mỗi hộ một chút là đủ ngay.
Thế nhưng sở dĩ Giang Trường Bảo nói hỏi giúp, mà không phải tuyên bố chắc nịch sẽ làm được.
Nguyên nhân chủ yếu là do Giang Châu nổi tiếng quá tồi tệ, sẽ không có ai chịu cho mượn.
Giang Châu cũng không giận.
Hắn không hề oán trách người khác, đây cũng do mình trước đây gây nghiệt.
Nhìn Liễu Mộng Ly không nhận Thanh Minh Quả, Giang Châu mím môi, cười cười, đưa tới.
"Ăn no bụng trước hẵng nói."
Giang Châu nói: “Chuyện về mạ, anh sẽ nghĩ cách, em không cần lo lắng."
Nếu là lúc trước, chắc chắn Liễu Mộng Ly đánh chết cũng sẽ không tin tưởng Giang Châu biết nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Nhưng bây giờ, cô bỗng dưng lại thấy tin tưởng hắn.
"Ừm."
Liễu Mộng Ly lên tiếng.
Nhận lấy Thanh Minh Quả.
Đặt ở trong miệng cắn một cái.
Măng mùa xuân rất tươi mát, vị thịt rất đậm đà, ăn ngon đến mức khiến người ta muốn cắn rơi cả đầu lưỡi.
Liễu Mộng Ly bỗng nhiên hỏi Giang Châu: “Anh ăn chưa?"
Giang Châu đang gắp Thanh Minh Quả cuối cùng bỏ vào trong chậu sứ.
Nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Không sao, anh ăn ngay đây."
Liễu Mộng Ly ưu tư nhìn Giang Châu.
Một nhà bốn người.
Cô và hai con đều đã được ăn Thanh Minh Quả.
Chỉ có mình Giang Châu.
Bận từ sáng đến tối, không có giây chút nào rảnh rỗi.
Hắn lại chưa ăn Thanh Minh Quả nào.
Liễu Mộng Ly đi tới, cũng cầm đũa lên hỗ trợ.
Mắt thấy trong nồi chỉ còn lại Thanh Minh Quả cuối cùng.
Giang Châu đang chuẩn bị đi gắp, đã thấy Liễu Mộng Ly đã gắp trước hắn.
Sau đó, đưa tới trước mặt mình.
"Anh cũng ăn đi."
Giọng của Liễu Mộng Ly có chút buồn buồn: “Bận rộn cả ngày rồi, anh lại chưa ăn cái nào."
Bỗng dưng cô cảm thấy trong mình dường như có cái gì đó đang trào dâng.
Giang Châu từ lúc nào đần như vậy ồi.
Giang Châu cười nhìn cô, cũng không từ chối nữa, cắn Thanh Minh Quả do cô đưa tới.
Mùi vị quả thật ngon đến mức khiến cho người ta ăn thật nhiều.
Bữa cơm tối nay của cả nhà chính là Thanh Minh Quả.
Cơm nước xong xuôi, Liễu Mộng Ly giành làm việc nhà.
Hai đứa con nít chơi đùa ở trong sân.