Chương 38: Tôi có chuyện gấp cầu cô

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:52:23

Cơn mưa vốn dĩ đã giảm nhỏ chỉ chớp mắt cái đã lại to hơn. Mưa to xối xả, bầu trời âm u nặng nề như sắp bị xé rách, nước mưa vô tận trút xuống điên cuồng. Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi mà mực nước đến eo người đã tăng lên gấp ba lần, đã diễn biến thành hồng thủy. Nước ở Ngọc Lan Uyển cũng đã cắt, người không tích nước trong nhà chỉ có thể uống nước mưa bên ngoài hoặc nước đọng. Giang Phỉ không còn nhận được tin nhắn của Lý Yến Bình và nhóm chat chủ hộ nữa. Cúp điện đã gần được một tuần, ngay cả những người có sạch dự phòng ở nhà cũng đã dùng hết sạch điện. Phía bên Vương thọt có máy phát hiện đã gửi tin nhắn Wechat cho cô, nói thời gian giao vàng sẽ đổi thành ba ngày sau, Giang Phỉ đáp một câu: "Được." Cho dù Vương thọt không cho thì cô cũng không phải chịu bất cứ thiệt hại nào cả, tại sao lại không đợi thêm một chút chứ? Để tránh bỏ lỡ tin nhắn tiếp theo của ông ta, Giang Phỉ đành sạc pin điện thoại, thuận tiện lấy xi măng đã tích trữ ngày trước ra luôn. Kiếp trước, nạn sâu bệnh sẽ xuất hiện vào tuần thứ ba sau mưa lũ. Nhưng mưa bão ở kiếp này tới sớm. Cô không chắc chắn nạn sâu bệnh sẽ xuất hiện khi nào nên nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng trước. Bịt kín toàn bộ miệng cống thoát nước trong phòng 2201 và 2202 xong, Giang Phỉ đang định tập thể dục thì tiếng gõ cửa vang lên. "Chị gái! Tôi là Tiêu Sơ Hạ phòng 2103! Tôi có chuyện gấp cầu cô!" Giang Phỉ tắt đèn, mở cửa ra: "Sao thế?" Tiêu Sơ Hạ nói rất nhanh: "Vừa rồi tôi xuống lầu định xem nước đã lụt đến đâu thì tình cờ gặp được Tiểu Quản quản lý của tiểu khu chúng ta." "Mấy căn từ tầng một đến tầng ba bị nước nhấn chìm rồi, bây giờ quản lý đang dẫn mấy hộ dân gặp nạn kia di chuyển lên trên, định kêu người ở tầng cao nên thu nhận bọn họ, hơn nữa, anh ta còn cứu thêm mấy nạn dân trôi dạt đến đây nữa." "Di động của tôi hết pin rồi nên chỉ có thể chạy lên tầng báo chuyện này với cô, tuyệt đối đừng đồng ý." "Tầng tám thu nhận hộ dân ở tầng một nhưng còn chưa đến một tiếng đồng hồ đã gà bay chó sủa rồi." "Trong khoảng thời gian này mọi người đều đang tiêu dùng tiết kiệm, trải qua cuộc sống đói khát, mà mấy người kia không có một tí tố chất nào cả, trực tiếp cướp hàng tồn của người ta, còn ra tay đánh người nữa!" Nói đến đây, Tiêu Sơ Hạ cực kỳ bất bình và giận dữ: "Người tốt Tiểu Quản này đúng là thiên vị, cho rằng mấy người kia không có nhà rất đáng thương, kêu chủ hộ ở tầng tám đừng so đo, rộng lượng một chút." "Đây không phải là não tàn hay sao?" Giang Phỉ có chút ấn tượng về Tiểu Quản của ban quản lý tài sản này, thường xuyên phát canh gà trong nhóm chat chủ hộ. Lúc cơn mưa vừa có xu thế nghiêm trọng, ban quản lý tài sản bị nước nhấn chìm, Tiểu Quản mới biết tầng mười có một căn để trống nên tự nguyện gánh vác trách nhiệm, dẫn các đồng nghiệp vào đó ở. Trước đó có người chửi anh ta trong nhóm chat nhưng anh ta cũng không giận, ngược lại còn xin lỗi và dỗ đối phương, cảm thấy nguyên nhân khiến người ta như vậy là vì áp lực quá lớn. Có chút tiềm lực của cha đấy! Giang Phỉ lấy một con dao ngắn ra đưa cho Tiêu Sơ Hạ: "Cô mang theo con dao này phòng thân đi." "Bây giờ cô về nhà chặn kỹ cửa lại, ai gõ cửa cũng không được mở, Tiểu Quản không áp chế được mấy người kia đâu, bọn họ không tìm được chỗ ở có khả năng sẽ cưỡng chế phá cửa."