Chương 32: Chị gái, sao lại đưa hết đồ cho tôi vậy

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:52:11

Sắc mặt của Giang Phỉ lạnh lùng, nhét hai cái túi to cho Tiêu Sơ Hạ hết rồi cầm con dao ngắn trong balo. "Chị gái, sao lại đưa hết đồ cho tôi vậy?" Tiêu Sơ Hạ còn chưa kịp hiểu gì cả thì đã bị mấy người đàn ông bao vây. Người đàn ông xăm trổ dẫn đầu rút con dao ra: "Giao đồ mà các cô đã mua được ra đây, còn có toàn bộ các món đồ có giá trị trên người nữa!" "Không muốn chết thì nhanh một chút!" Sắc mặt của Tiêu Sơ Hạ trắng bệch nhưng cứ cố tình vị trí mà bọn họ đang đứng khá hẻo lánh, không ai có thể giúp bọn họ cả. Cô ta cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi đứng chắn trước mặt Giang Phỉ, nhỏ giọng bảo: "Tôi từng học Taekwondo, cô chạy trước đi tìm người cầu cứu, tôi sẽ giữ chân bọn họ." Hy vọng cô ta còn nhớ mấy chiêu thức kia! Ngay khi Tiêu Sơ Hạ định giao đồ cho Giang Phỉ thì chỉ thấy một bóng đen vụt qua. Giang Phỉ đột nhiên lao tới đấm mạnh một quyền vào xương gò má của tên đàn ông xăm trổ. Nhân lúc gã lảo đảo, cô trở tay rút con dao ngắn ra đâm vào vai của gã. Máu tươi bắn văng tung tóe. "Á!" "Đại ca!" Đám đàn em xung quanh lập tức lao tới vung cây gậy sắt về phía Giang Phỉ. Giang Phỉ nhanh chóng tránh đi rồi vung chân đá một cú đẹp mắt, đá bay tên đàn em. Còn chưa đến một lúc mà cô đã nhanh nhẹn giải quyết xong cả đám người này, còn dí dao lên cổ tên đàn ông xăm trổ, lời nói vừa ngắn gọn vừa thô bạo: "Cướp được không ít đồ tốt rồi nhỉ." "Giao hết ra đây." Tên đàn ông xăm trổ: "..." Đây là thổ phỉ từ đâu tới vậy? Gã chọn nữ sinh vì dễ ra tay chứ không phải vì bị cướp! Nhưng mạng ở trong tay người ta, tên đàn ông xăm trổ không thể không thành thật: "Tôi tôi tôi lập tức đi lấy ngay!" Nhưng đúng lúc này, một giọng nói ngạc nhiên đã ngắt lời tên đàn ông xăm trổ: "Đại lão..." Vương thọt dẫn theo một đám người đi qua đây. Tên đàn ông xăm trổ mừng rớt nước mắt, hoàn toàn không chú ý đến cách gọi của Vương thọt. Là đại ca! Đại ca tới cứu mình rồi! Sống lưng của tên đàn ông xăm trổ lập tức thẳng lên, ngay cả dao cũng không thấy sợ nữa: "Con đàn bà này mày xong rồi! Đại ca của tao đã tới!" "Tao khuyên mày nên biết điều một chút, mau xin lỗi tao ngay, coi chừng lát nữa lại chết không toàn thây!" Ánh mắt của Giang Phỉ hơi vi diệu. Cô với Vương thọt vẫn rất có duyên phận đấy. Hai lần đen ăn đen đều là ông ta cả. Cho rằng Giang Phỉ rút dao về là sợ hãi, tên đàn ông xăm trổ càng đắc ý hơn: "Đại ca! Bọn đàn bà này định..." Chát! Vương thọt vung tay tát thẳng vào mặt tên đàn ông xăm trổ: "Mày gọi ai là bọn đàn bà?" "Đây là đại lão của tao!" Tên đàn ông xăm trổ: "?" Đột nhiên gã nhớ ra một tin đồn mà các anh em từng buôn vào một khoảng thời gian trước... "Anh biết gì chưa, đại ca nhận một cô gái trẻ làm đại lão, tên là Giang Phỉ, nếu anh nghe thấy cái tên này cũng đừng tò mò, cứ trực tiếp làm Husky đi." Ồ! Bây giờ là gã xong đời rồi! Dục vọng cầu sinh của tên đàn ông xăm trổ rất mạnh, gã giơ tay bắt đầu tự vả mình: "Xin lỗi cô Giang! Là tôi mắt chó không nhìn thấy Thái Sơn! Gây ra hiểu lầm! Mong cô hãy tha thứ cho tôi! Đừng so đo tính toán với tôi!"