Chương 26: Nối máy được rồi

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:51:59

Ăn tối xong, cô kéo rèm che trong phòng khách ra. Cơn mưa lớn gõ rào rào lên ô cửa sổ. Bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi rồi. Bầu trời màu đỏ hồng đẹp đến bất thường, mắt thường cũng có thể nhìn thấy tầng mây đang nhanh chóng cuồn cuộn. Gió lớn rít gào như con dã thú mất khống chế, tức giận càn quét và phá hoại thành phố này. Cây cối đổ xuống, xe cộ bị gió cuốn lên giữa không trung rồi rơi xuống, đèn giao thông bị quật đỏ sáng lập lòe. Tấm biển quảng cáo trên tòa nhà cao tầng phía đối diện rơi mạnh xuống, màn hình tinh thể lỏng to lớn vỡ vụn. Tiếng quảng cáo đã từng rất thu hút người [Để thế giới nghe thấy tiếng hét của chúng ta] bây giờ chỉ còn lại mỗi năm chữ [Tiếng hét của thế giới]. Trận thảm họa này làm sao không phải tiếng hét của thế giới đối với nhân loại chứ? Nước Y che giấu rò rỉ hạt nhân suốt nhiều năm, nước R lại lén lút thải nước nhiễm chất phóng xạ ra biển mấy năm liền, hành tinh xanh đã sớm vỡ vụn rồi. Nhưng cố tình một vài nhân loại đứng trên tầng cao của kim tự tháp vẫn đang lạm dụng tài nguyên như cũ. Giang Phỉ không nhìn xuống dưới nữa mà kéo rèm che cửa lại. Ngọc Lan Uyển được xây dựng rất tốt, cô nhớ đây là một trong những tiểu khu chống đỡ qua cơn mưa bão ở kiếp trước, không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm. Tắt hết toàn bộ đèn trong nhà đi, Giang Phỉ ôm con mèo quýt nằm lên giường ngủ. Cảm giác sự mềm mại trong lòng, cô không khỏi cảm thán. Sao lại có một sinh vật đáng yêu như mèo chứ!... Rầm! Giang Phỉ bị tiếng vang lớn đánh thức, cô phản xạ có điều kiện rút con dao găm giấu bên dưới gối đầu ra. Xuống giường nhìn mới phát hiện là con mèo quýt không biết đã chạy ra phòng khách từ khi nào. Có khả năng biết mình đã phạm lỗi nên con mèo quýt co rúm người lại, chớp mắt nhìn Giang Phỉ: "Meo..." "Tỏ vẻ đáng yêu cũng vô dụng thôi, hôm nay cắt một nửa thịt gà của mày." Con mèo quýt chớp mắt. Thú hai chân thơm thơm này tốt hơn chủ nhân của nó! Trước đây nó nghịch ngợm phạm lỗi, chủ nhân sẽ cắt giảm một bữa hạt của nó! Giang Phỉ bật đèn định đi vào bếp nấu cơm mới phát hiện ra đã cắt điện, cô quay người kéo rèm cửa sổ, kiểm tra tình hình bên ngoài. Nhưng đập vào mắt là một đống hỗn loạn! Cơn bão đã suy giảm nhưng vẫn không có cách nào ra ngoài được, bầu trời cũng đã trở nên âm u nặng nề, mưa to vẫn đang tiếp diễn. Nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, 13:32. Cô đã ngủ lâu như vậy rồi sao? Giang Phỉ kéo rèm cửa lại, lấy máy phát điện diesel ra, nối với đường dây điện riêng của căn hộ. Có rèm che nắng rất dày che chắn, sẽ không có người nào nhìn thấy nhà cô có điện. "Mi Mi, đừng qua chỗ cửa sổ, bằng không sẽ không có thịt ăn đâu." Dặn dò con mèo quýt xong, Giang Phỉ đi vào nhà bếp luộc thịt gà cho nó, sau đó lấy một suất hủ tiếu Trung Hoa ra làm bữa trưa cho mình. Ăn uống no nê xong, cô ôm con mèo quýt ngồi thượt người trên chiếc sô pha, mở điện thoại ra chỉ thấy một đống tin nhắn. Toàn là tin nhắn mà Lý Yến Bình dùng số điện thoại mới kia gửi cho cô. Từ mới đầu chất vấn cô đang ở đâu biến thành chửi bới. Rất dễ nhận thấy bà ta đã bị nhốt ở vùng ngoại ô rồi.