Chương 32

Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra 08-11-2024 05:14:09

Nghe xong, Dương Thiếu Tế không khỏi cảm thấy sảng khoái mắng một câu "Con mẹ nó!" Thiên Đạo Luân Hồi, báo ứng khó tha, tên ác nhân kia hẳn là không nghĩ tới con trai của hắn sẽ có một ngày như vậy. "Đi đi, đi đem chuyện này nói cho Lý tiểu thư nghe!" Dương Thiếu Tế hạ lệnh phân phó, nói xong lại cảm thấy nên tự mình đi thì tốt hơn."Quên đi, để tôi tự đi báo tin vui này." Mong trời cao hãy tha thứ cho sự máu lạnh lúc này của anh ta, ngay thời khắc này anh ta chỉ cảm thấy vô cùng thống khoái, dưới chân như đạp gió đi tới chỗ Lý Minh Châu. Dương Thiếu Tế vừa vào cửa liền nhìn thấy Lý Minh Châu đang lau di ảnh của cha mình. Vừa nhìn thấy khung ảnh của bác sĩ Lý tâm tình vui vẻ của Dương Thiếu Tế bỗng bị chặt gãy, cho dù đối phương có bị báo ứng thì sao, bác sĩ Lý vẫn vĩnh viễn không trở về được. "Lý tiểu thư, bớt đau buồn." Dương Thiếu Tế thấp giọng an ủi. Lý Minh Châu như không nghe thấy lời anh ta nói, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve ánh mắt cha mình. "Chuyện là... tôi vừa mới nhận được tin tức, con trai của kẻ sát nhân kia bỗng bị bệnh, hơn nữa bệnh của nó chỉ có thuật châm cứu của bác sĩ Lý mới có thể cứu chữa. Cô xem, báo ứng tới nhanh như vậy chắc chắn là do ông trời cũng đang trút giận thay cho cha cô." Dương Thiếu Tế lại nói tiếp. Lý Minh Châu vẫn không lên tiếng, trong phòng im ắng đến đáng sợ. Dương Thiếu Tế chỉ biết thở dài, quyết định không quấy rầy cô ấy nữa. Chỉ là, ngay khi anh ta chuẩn bị bước ra ngoài bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Dương Thiếu Tế mở cửa nhìn, lập tức nhìn thấy bên ngoài có mấy người đang đứng."Các người tìm ai?" "Chúng tôi là đồng nghiệp của Minh Châu, lần này tới vì có việc tìm cô ấy. Trạng thái hiện tại của cô ấy thế nào?" "Trạng thái của cô ấy không được tốt lắm." Dương Thiếu Tế chặn cửa không cho đám người vào: "Mấy người có chuyện gì gấp cần tìm sao?" "Đúng là có chút việc gấp... Hiện tại, trong bệnh viện có một bệnh nhân cần Minh Châu đến cứu chữa." "Tình trạng hiện tại của cô ấy sao có thể đi làm, bệnh viện của các anh đâu phải không có bác sĩ." Dương Thiếu Tế không khỏi bất mãn nói. "Nhưng bệnh nhân này, e rằng chỉ có Minh Châu mới có thể chữa được." Người tới có chút khó xử. Dương Thiếu Tế nghe như vậy có chút do dự, bệnh tình như lửa, có đôi khi thật sự không thể chậm trễ. Anh ta đang muốn để đám người đi vào, bỗng xoay người bắt gặp Lý Minh Châu không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau lưng anh ta, hỏi người bên ngoài."Bệnh nhân kia là ai?" Trên mặt người bên ngoài hiện lên một tia xấu hổ, không lập tức trả lời. Dương Thiếu Tế nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì đó."Người các anh muốn cô ấy cứu, đừng nói là con trai của hung thủ đấy nhé?" Thấy sớm muộn gì cũng phải nói ra thân phận, người tới thẳng thắn thừa nhận: "Chính là cậu bé! Bác sĩ Lý từng nói, châm cứu của Minh Châu đã học được cỡ tám phần của mình, hiện tại các bác sĩ khác sau khi thăm khám cho đứa bé kia đều bó tay hết cách, chỉ có thể để cô đi thử xem. Tôi biết hiện tại nói những lời này rất không hợp tình hợp lý, nhưng đứa bé là vô tội, hơn nữa chúng ta dù sao cũng là bác sĩ, không thể thấy chết mà không cứu..." Người nọ còn chưa nói xong, Lý Minh Châu đã dùng sức đóng cửa lại. "Rầm!" một tiếng vang lên thật lớn, bên trong bên ngoài đều khôi phục yên tĩnh.