Chương 2:

Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra 08-11-2024 05:14:11

Thẩm Loan nghe cũng hiểu ý của anh ta: "Nghe thì có vẻ không tồi, nhưng như thế sẽ không phạm quy định của địa phủ chứ?" Trương Hằng ho khan một tiếng: "Nếu cô không cho bọn họ đi ra ngoài, đại nhân phía trên mỗi ngày đều bận rộn đến chân không chạm đất, chỉ cần không phiền toái thì họ sẽ nhắm mắt làm ngơ. Nếu thật sự bị bọn họ biết, thì hàng xóm với nhau thông cửa thì có làm sao, ai biểu bọn họ đem nhà cất ở đây làm gì." Nhìn thấy bộ dạng giảo hoạt của đối phương, cô không nhịn được mà cười: "Hình như cũng có lý, nhưng mà ở dưới đấy tôi không quen ai hết..." "Yên tâm, việc này để tôi xử lí." Trương Hằng chủ động nói: "Nói thật, hiện tại có một lão tiên sinh rất muốn tới đây." Anh ta cũng là vì lão tiên sinh kia nên mới nghĩ đến việc này. "Ồ!" Thẩm Loan liền hiểu, ý nghĩ này không phải tùy hứng. Thấy mình đã lộ đuôi ra, anh ta cũng không giấu giếm nữa, nói: "Là như thế này, tôi trước khi còn sống từng thiếu một đại ân. Sau này vị ân nhân này tới địa phủ, rất lâu không có đầu thai, tôi vì nhớ ân của ông ấy nên mới ở chung một chỗ với lão tiên sinh. Trước đó vài ngày, tôi vô tình nhắc đến cô, ông lão dường như rất hứng thú muốn biết thế giới bên ngoài giờ như thế nào, vì vậy tôi muốn thực hiện ước muốn của ông ấy." "Trương đại ca đúng là người biết đền ơn đáp nghĩa." Thẩm Loan tán thưởng, cũng không có truy cứu nguyên nhân thật hay không. Nếu cô muốn bắt đầu kinh doanh, cô phải thiết lập quan hệ tốt với Trương Hằng, bây giờ bán một nhân tình cũng không sao: "Anh chỉ cần mời ông ấy đến là được, về phần thù lao nếu đã là người quen của Trương đại ca thì không cần thu." Thấy cô đồng ý, Trường Hằng cười hì hì: "Được, vậy thì ngày mai tôi dẫn ông ấy tới!" Hai người đạt thành thỏa hiệp, Trương Hằng thông qua cửa sau dẫn theo đám quỷ hồn về địa phủ, mà Thẩm Loan tiếp tục dựa vào cửa sổ nhìn ánh đèn rực rỡ mới sáng lên. . . Trương Hằng giữ lời hứa, ngày hôm sau vào ban đêm anh ta liền mang theo lão tiên sinh từ cửa sau tới Ông lão mặc áo giao lãnh trường bào, ăn mặc như người cổ đại, gương mặt hiền từ, quanh người lượn lờ một đạo kim quang, vừa nhìn là biết thời cổ đại làm rất nhiều việc thiện. "Đây là Hà tiên sinh." Trương Hằng giới thiệu. Thẩm Loan lễ phép chào hỏi. Chờ hai bên chào hỏi xong, Trương Hằng có việc nên đi trước. Hà tiên sinh bị bỏ lại, tò mò nhìn ở thế giới náo nhiệt ở bên ngoài cửa sổ, ánh mắt Hà tiên sinh mê mang."Đây là đâu?" Hà tiên sinh nhìn hết thảy tất cả đều không có trong trí nhớ. "Đây là thành phố Hàng Thị." Thẩm Loan nói xong, liền nhớ đây là tên thành phố ở hiện đại, liền giải thích: "Trước kia là Dư Hàng hoặc Tiền Đường, sau kia nữa gọi là Lâm An." "Đây là Dư Hàng?" Ông lão đối với địa danh này rất quen thuộc," Dư Hàng đã biến thành như vậy." Trước kia ông có tới đây, ông đã nghe Trương Hằng nói qua thế giới bên ngoài giờ đã thay đổi rất nhiều, thời gian đã trôi qua mấy trăm năm kể từ triều đại của mình. Nhưng ông không ngờ thế giới bên ngoài lại thay đổi nhiều đến vậy... hình dạng kỳ quái. "Vâng, ngài xem nhiều thì thành thói quen thôi ạ." Thẩm Loan nói. "Ồ!"Hà tiên sinh gật đầu, nhìn một hồi lâu, lại hỏi: "Lý Thủy ở đâu? Nó có được đổi tên chưa?" "Ý ngài là huyện Lý Thủy ở bên cạnh chân núi Nhạn Quy ư?" Thẩm Loan hỏi. "Đúng vậy, ta là người Lý Thủy." Hà tiên sinh nói. "Nơi đó tên không có đổi, nếu Lý Thủy là quê hương của ngài, thì ngài có muốn trở về nhìn một chút hay không?" Thẩm Loan hỏi. Đã mở cửa làm ăn phải phục vụ đến cùng đó là lẽ đương nhiên. Hà tiên sinh có chút ngạc nhiên: "Có thể đi sao?" "Đương nhiên là có thể." Nhà của cô mặc dù làm bằng giấy, nhưng bất luận không gian nào đều có thể đi vào, điều kiện duy nhất là không bị phát hiện, giống như chỗ ở hiện tại của cô không có người thuê phòng. "Huyện Lý Thủy cách nơi này quá xa cháu không thể lập tức qua đó được, phải tìm một chuyến xe." Khi Thẩm Loan đang suy nghĩ, thì một chiếc xe tải lớn tình cờ chạy ngang qua họ. Tâm niệm của cô vừa động, căn phòng giấy liền bay về phía xe tải, nơi bọn họ vừa ở đã khôi phục lại thành căn phòng trống không. Căn phòng giấy đã được nhét vào xe tải, cô hài lòng vỗ tay, quay đầu lại phát hiện một đàn heo đang nhìn chằm chằm cô, ...