Người tính không bằng trời tính, Thẩm Loan thực sự không ngờ mình lại đi lên xe chở heo đến lò mổ.
Cùng đàn heo trừng mắt to mắt nhỏ, cô và Hà tiên sinh lui vào một gốc. Căn phòng giấy sẽ thu lớn nhỏ lại tùy theo diện tích không gian. Lúc này bọn họ đang trong căn phòng giấy nhỏ.
Còn đàn heo nhìn bọn họ với ánh mắt ngờ vực, cô làm như không thấy.
Dù sao bọn chúng cũng không biết nói chuyện, cô cũng không tính là vi phạm quy định.
Xe chạy đến lò mổ, Thẩm Loan đổi xe khác đi về huyện Lý Thủy, dọc đường thuận lợi nhảy lên xe vận chuyển. Lúc hai người đến nơi thì đã là trưa hôm sau.
Ban ngày Thẩm Loan di chuyển rất khó khăn, nên họ đành phải trốn trong căn phòng trống. Khi trời tối, bọn họ mới tiếp tục xuất phát.
" Đây là núi Nhạn Quy." Thẩm Loan nhìn ngọn núi trước mắt và nói.
" Đúng vậy!" Ông lão có chút kích động, chòm râu khẽ rung: " Ở trên núi là đạo quan Thanh Tùng!" Ông không ngờ sẽ có một ngày mình có thể quay lại đây.
Thấy ông kích động như vậy, Thẩm Loan đi tới gần chân núi.
Sau khi đến gần, liền nhìn thấy dưới chân núi cảnh về đêm nhộn nhịp sôi động, chật kín du khách. Nào là mực nóng, các quán kem Thổ Nhĩ Kỳ, mọc lên như nấm. Nhìn vào đạo quán ở sườn núi, ánh đèn neon màu cam được viền theo các kiến trúc, ở trong đêm tối phát ra ánh sáng lập lòe.
"..." Chỗ này nhìn không khác lắm với những điểm tham quan nhân tạo ở trong nước.
Khi ông lão nhìn thấy nó cũng sững sờ.
Đạo quán yên tĩnh và thanh bình trong trí nhớ của ông sao lại trở nên chướng khí mù mịt như thế này?
Một lúc sau, ông mới đau lòng nói: " Nếu quan chủ thấy được, sẽ đuổi quản sự ra ngoài vì đã phá hoại đạo quan của bà ấy."
Thẩm Loan đại khái có thể đoán được," Quan chủ " trong miệng của ông lão là một người cố nhân của ông ấy. Cô không ý định thăm dò quá khứ của người khác, cô chỉ im lặng cùng ông lão ngắm nhìn sự thay đổi của nơi này.
Màn đêm buông xuống, khách du lịch dần dần tản đi, ngọn núi dần khôi phục lại sự yên tĩnh như lúc đầu. Sau đấy, đèn neon cũng tắt đi, đạo quan cũng dần rút đi lớp trang điểm dần hiện ra diện mạo ban đầu. Lúc này, mặt trăng nhô ra khỏi mây khắp sáng cả tòa đạo quan như cõi mộng xuyên qua hiện thực, cung trăng như trong nháy mắt đi đến nhân gian.
Thẩm Loan bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc: " Thật đẹp!"
Thứ lỗi cho cô vừa nãy còn xem thường do cô coi trọng vẻ bề ngoài, tòa đạo quan này cũng không thua gì những tòa đạo quan nổi tiếng khác.
" Thật đẹp " Dù ông đã nghe qua vô số lần người khác khen nhưng nó vẫn làm cho ông thoải mái.
Hai người im lặng nhìn cảnh tưởng trước mắt, không ai nói chuyện.
Mãi cho tới khi mặt trăng khuất bóng và các ngôi sao lặn đi, bình minh ló dạng. Ông lão mới nói lời cảm ơn với Thẩm Loan: " Cảm ơn cô đã giúp tôi trở về đây. Nếu có thể, cô có thể ở lại đây một thời gian không?"
Thẩm Loan chưa có trả lời đồng ý, mà lại hỏi: " Tiên sinh muốn ở lại đây bao lâu?"
" Ta còn ba tháng nữa phải đi đầu thai." Bởi vì lý do này, ông mới nghĩ giữ cô ở lại: " Đời này ta chỉ có hai tiếc nuối. Một là không thể gặp lại vị cố nhân một lần cuối, hai là không đem y thuật truyền thừa xuống, ta biết tiếc nuối thứ nhất không có cách nào hóa giải được, nhưng ta tin tưởng tiếc nuối thứ hai sẽ hóa giải sau khi ta về lại núi Nhạn Quy."
Tuy không biết lão tiên sinh lấy tự tin đâu ra, nhưng Thẩm Loan suy nghĩ một chút, nói: " Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của ngài, nhưng tôi có một yêu cầu lúc cần đi thì phải đi."
" Như vậy là đủ rồi." Hà tiên sinh lấy từ trong ngực ra một thứ: " Vẫn luôn làm phiền cô thật ngượng ngùng, thứ này coi như thù lao ta trả cho cô."
Thẩm Loan nhìn vật trong lòng bàn tay của lão tiên sinh là một lá bùa màu vàng được xếp thành hình tam giác.
" Cái này?"