"Ngài còn biết cái này luôn." Thẩm Loan nở nụ cười, nhìn vẻ ngoài của ông lão tiên phong đạo cốt, không giống như một con nghiện bài bạc gì cả.
"Biết sơ sơ thôi." Hà lão giải thích,"Khi còn sống ta là một người câm, không có bạn bè gì, phần lớn thời gian đều dùng cho y học. Bây giờ có thể nói chuyện, không cần phải hành nghề y, muốn thử ngày tháng của người bình thường."
"Ồ?" Thẩm Loan quả thật không nhìn ra trước kia ông ấy vậy mà không nói chuyện được.
Hà lão thấy thần sắc này của cô, vuốt râu cười nói: "Có phải rất bất ngờ hay không? Người còn sống dù không trọn vẹn như thế nào, sau khi chết hồn phách đều hoàn chỉnh."
"Là rất bất ngờ." Thẩm Loan thừa nhận, nhưng trong lòng càng thêm kính nể. Trong xã hội nhóm, hầu hết những người bị khuyết tật sẽ bị gạt ra ngoài lề.
Ông lão vươn lên từ nghịch cảnh, còn có thành tựu xuất sắc, tâm tính này so với phần lớn mọi người thì cứng cỏi hơn nhiều.
"Năm đó học y hẳn là rất khổ." Cô không thể không hỏi.
"Học y không khổ, khổ chính là hành y. Miễn là có một trái tim muốn học, thì có thể tìm hiểu. Nhưng hành y thì khác, nhỡ xảy ra sai lầm, chính là một mạng người, không phải bệnh nhân, chính là của ông."
Ông lão nói xong, vươn tay cho Thẩm Loan xem,"Bàn tay này lúc còn sống đã bị người ta bẻ ngón tay, lúc ấy ta liền nghĩ đời này sẽ không làm đại phu."
"Nhưng sau đó ngài vẫn tiếp tục làm đại phu nữa." Hơn nữa thành tựu y thuật hẳn là còn không thấp, bằng không sao lại muốn tìm truyền nhân.
"Hết cách rồi, ta chỉ biết cái này." Hà lão nói,"Khi đó ta liền rất hận vì sao mình lại là kẻ câm. Nếu ta không phải là kẻ câm, thì sẽ không gặp phải những chuyện này. Về sau ta mới biết được, ta vốn đã chết rồi, là cha mẹ ta đổi ta về."
Nói đến đây, ông ấy hơi dừng lại một chút, vốn không muốn tiếp tục nói tiếp, đã thấy Thẩm Loan lộ ra vẻ tò mò, vì thế dứt khoát tiếp tục nói: "Trước kia đã chết một lần. Khi đó ta mười một mười hai tuổi đi, gia đình cãi nhau một trận, cha bảo ta nếu bước ra khỏi nhà vĩnh viễn đừng trở về, lúc ấy ta nóng đầu thế là gieo mình xuống hồ.
Về sau cha mẹ vì cứu ta, lấy việc tu sửa Đạo Quan đổi lấy một nguyện vọng, cầu quan chủ cứu ta. Đúng rồi, người đó chính là quan chủ của Thanh Tùng Quan. Quan chủ đáp ứng, bảo ta mặc quần áo giấy ở lại bên cạnh, sau đó cha mẹ ta xây xong đạo quan, ta lại một lần nữa đầu thai vào trong bụng mẹ mình."
Thẩm Loan từ nhỏ được dạy phải tin tưởng khoa học nên đây là lần đầu tiên nghe được câu chuyện kỳ ảo như vậy,"Vậy mà còn có thể như vậy?"
Nếu không phải chính cô bây giờ chính là một luồng hồn phách, thật đúng là sẽ không tin tưởng,"Mấy trăm năm trước rốt cuộc là loại thế giới gì, còn có, giấy cũng có thể làm quần áo á?" Điều này đã mở ra cánh cửa cho thế giới mới của cô một lần nữa.
"Quần áo giấy là pháp thuật của quan chủ, ta thì không có bản lĩnh đấy, nhưng sau khi mặc vào người sống có thể nhìn thấy ta." Chính là dáng vẻ có chút xấu xí.