"Cô..."
Hoàng Thanh Thanh bị mắng đến mặt đỏ tai nóng, có lẽ là không nghĩ tới tất cả tâm tư của mình đều bị cô nhìn thấu, còn trực tiếp nói huỵch toẹt ra trước mặt người khác, hơn nữa cuối cùng còn dùng từ "Ghê tởm" đánh giá cô ta, quả thực là lời nói khó nghe nhất mà cô ta từng nghe, làm cho người ta xấu hổ vô cùng.
Cô ta thở phì phì đứng lên, môi cứ run run.
Con mắt nhìn thẳng Giang Nhu bình tĩnh, trong lòng không vững dạ, sợ nói nhiều sai nhiều, cuối cùng oán hận bỏ lại một câu,"Có lòng tốt không được báo đáp, tôi chờ xem cô sau này hối hận."
Xoay người tức giận chạy ra ngoài.
Để lại Trương Bình xấu hổ ngồi cũng không được đứng cũng không xong,"Giang
Nhu."
Giang Nhu bưng ly lên chậm chậm uống một ngụm nước đường đỏ, bình tĩnh nói: "Không có việc gì."
"À, được."
Trương Bình cầm cái ly gật đầu, nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.
Giang Nhu trong ấn tượng của cô là một người rất yếu đuối, rất thích để tâm vào chuyện vụn vặt, bình thường lớn tiếng nói chuyện cũng không làm, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy cô mắng chửi người, ngôn ngữ sắc bén, làm cho người ta cũng không nói ra được câu nào.
Cũng không biết có phải lâu lắm không gặp hay không, Trương Bình đột nhiên cảm thấy Giang Nhu như vậy có hơi xa lạ, cuối cùng cũng không nói được mấy câu đã rời đi.
Ấn tượng của Giang Nhu với cô ta còn rất tốt, gói một gói đậu phụ vàng hồi sáng mình làm cho cô ta mang đi, Trương Bình đưa đẩy mấy cái không được, ngượng ngùng nhận lấy.
Trước khi đi cười cười với Giang Nhu,"Cậu đừng nghe cô ta nói lung tung, sống cuộc sống của mình, vui vẻ là tốt rồi."
Cũng chỉ có thể an ủi cô như vậy.
Tuy rằng cô ta không thích lời nói của Hoàng Thanh Thanh, nhưng không thể không nói, ở sâu trong nội tâm cũng cảm thấy không nói sai, bây giờ Giang Nhu có chồng có con, cả đời cũng cũng chỉ có thể như vậy, sẽ càng chạy càng xa các cô.
Khi cảm thấy đồng tình lại có chút tiếc hận.
Giang Nhu vỗ tay cô ta cười một cái, không nói thêm gì.
Tiễn người đến cửa, đợi người đi xa, đang chuẩn bị xoay người trở về, lại nhìn thấy thím Vương hàng xóm ló đầu ra nhìn.
Thím Vương đối diện với ánh mắt của Giang Nhu, cười có hơi ngượng ngùng,"Chú cháu đang trông quầy, buổi trưa thím trở về nấu cơm, vốn muốn nói tình hình buổi sáng với cháu một tiếng, vừa rồi đi tới cửa nghe thấy trong sân cháu có người nói chuyện nên không đi vào, không có việc gì chứ?"
Nói xong lời cuối cùng, thật cẩn thận hỏi một câu, trên mặt còn mang theo vài phần nhiều chuyện.
Tiếng nói chuyện trong sân còn rất lớn, thím Vương không nhịn được nghe lén một lát, sau đó chợt nghe thấy lời nói của Giang Nhu, bà ấy cũng không nghĩ tới Giang Nhu trông nhã nhặn lịch sự dáng vẻ thanh tú, khi nóng giận lại biết hung dữ với người ta, còn bao che như che chở con cái, Lê Tiêu ở trong miệng không có một câu nào không tốt.
Trong lòng cảm thấy đứa nhỏ này là người không tệ, Lê Tiêu tìm đúng người rồi.
Con người chính là như vậy, tất cả mọi người nói người này không tốt, dù cho người này chưa từng trêu chọc mình, dần dần cũng cảm thấy không tốt.
Nhưng nếu có một ngày, bắt đầu có người nói chuyện giúp anh, dù cho chỉ có một người đứng ra, trong lòng cũng sẽ có chút thay đổi.
Thím Vương chính là người như vậy, hiện tại ấn tượng của bà ấy với Lê Tiêu còn chưa tiện nói gì, nhưng lại thích thái độ này của Giang Nhu, cảm thấy đứa nhỏ này là thật lòng muốn sống chung với Lê Tiêu, kiên định bản lĩnh, nếu bà ấy có con trai, chắc chắn là muốn lấy cô về nhà.
Có thể lấy được người vợ hiểu chuyện như vậy, sau này Lê Tiêu hẳn là cũng sẽ không tiếp tục học cái xấu.
Giang Nhu không chút nào để ý cười,"Không có việc gì, bạn học trước kia, cũng không phải quá thân."
Không muốn nói nhiều thêm, ngược lại hỏi thím Vương,"Tình hình buổi sáng thế nào ạ? Có người mua không thím?"