Bữa sáng có ba món, ớt xào cà tím, cải thìa và canh thịt đậu hũ.
Mùi vị không ngon lắm, chỉ như nấu chín lên mà thôi, Giang Nhu cúi đầu ăn hai chén cơm, cơm nước xong vẫn là anh đứng dậy thu dọn bát đũa.
Giang Nhu nhìn động tác nhanh nhẹn của anh, cũng thản nhiên tiếp nhận, ôm bụng đi dạo trong nhà, đi được hai vòng thi quay về phòng may quần áo.
Trước khi may đồ thì cần phải vẽ kiểu dáng, tìm cả nửa buổi mới thấy một chiếc bút chì chỉ còn lại phân nửa và một cuốn vở không bìa trong góc ngăn tủ.
Cô đã quá quen với kiểu dáng quần áo của đứa cháu mình, sau này trẻ sơ sinh đều mặc đồ liền thân, dễ mặc dễ cởi, size chắc tầm năm sáu cm.
Giang Nhu ngồi ở trước bàn nghiêm túc viết viết vẽ vẽ, còn đánh dấu vào những chỗ cần chú ý.
Cánh cửa ngoài sân bị gõ vài lần cũng chẳng nghe thấy.
Chờ lúc nghe thấy rồi đứng dậy thì đã nhìn thấy Lê Tiêu đi ra trước cô một bước.
Thấy anh đi mở cửa, Giang Nhu lại ngồi xuống.
Nhưng mà cũng không tiếp tục làm chuyện vừa nãy, cửa sổ trong phòng nhìn thẳng ra sân, hơi rướn cổ lên là nhìn thấy rất rõ ràng.
Phía bên ngoài Lê Tiêu đang mở cửa, người tới tìm anh là Chu Cường.
Chu Cường thấy anh, cười ngại ngùng,"Anh, em nghe nói anh ra ngoài rồi nên tới đây xem thử."
Trong tay anh ta cầm hai con cá diếc lớn chừng bàn tay, ngày hôm qua đi thăm Mai Tử trên đường trở về đã bắt được ở dưới sông.
Lần này bọn họ đánh nhau cũng là vì anh ta, nếu như không phải xả giận cho anh ta thì cũng không tới mức phải vào đồn cảnh sát.
Tới cuối cùng chỉ có anh ta là tránh được một kiếp.
Sau đó nhanh chóng bổ sung một câu,"Đúng rồi, em nghe nói công trình của nhà máy xây dựng trong thành phố kế bên đang thiếu người, một ngày mười lăm đồng, anh có đi không?"
Sáu tháng cuối năm rất khó tìm việc, hôn sự của Chu Cường và Mai Tử đã được quyết định rồi, thời gian là vào cuối năm, dự định tranh thủ cuối năm kiếm thêm chút tiền.
Nghĩ đến kết hôn, nụ cười trên gương mặt của Chu Cường càng tươi hơn,"Anh, nhà hàng lớn trong huyện của chúng ta sắp hoàn thành rồi, đến lúc đó cậu em sẽ tới đó làm đầu bếp, còn nói sẽ dẫn em theo. Em nghe nói những nhà hàng lớn như vậy sẽ thiếu nhân viên phục vụ, anh có thể để chị dâu đi làm ở đó."
Cũng vì vậy, nhà Mai Tử mới gật đầu.
Lần ẩu đả này khiến đám Lê Tiêu đánh mất công việc, trong lòng Chu Cường cảm thấy rất áy náy, bản thân anh ta lại không sao, trước đây không hiểu chuyện theo đám người Lê Tiêu đi gây sự, nhưng anh ta lại có đường lui, bây giờ học nấu ăn với cậu, sau này học xong rồi cũng có thể tự mở tiệm cơm.
Nhưng đám người Lê Tiêu lại không được, Lê Tiêu và Chu Kiện đều là những đứa trẻ không có cha hoặc là không có mẹ, cha mẹ không quan tâm, không dễ gì mới có việc làm thì lại xảy ra xung đột với đại ca Tần và anh Trương.
Bây giờ mẹ anh ta và Mai Tử cũng không cho anh qua lại với Lê Tiêu, Chu Cường cũng biết không thể tiếp tục làm loạn, nhưng anh ta vẫn nhớ tới lúc nhỏ Lê Tiêu đã từng chăm sóc anh ta, cho nên tới đây nói một tiếng.
Làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng lớn là một công việc tốt, bây giờ nhà máy sa thải công nhân năm sau nhiều hơn năm trước, đến lúc đó e rằng không có ô dù thì không thể xin vào làm.
Mấy năm này huyện đã thay đổi một số lãnh đạo, làm cái gì mà khu du lịch, muốn biến huyện của bọn họ thành huyện du lịch, chiêu thương hấp dẫn đầu tư, còn có một ông chủ lớn tới từ thành phố Hải cũng tới đây xây một nhà hàng bốn sao, vô cùng đồ sộ.
Thật ra Lê Tiêu cũng chẳng để ý chuyện lúc trước, Chu Cường gầy gò y như con khỉ, lúc đánh nhau mà dẫn theo anh ta thì sẽ thành gánh nặng.