Giang Nhu còn chưa nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường, buổi chiều, trời đột nhiên tối sầm lại, một cơn mưa to bất chợt.
Bên trên căn nhà cũ chỉ có một lớp gạch, trong phòng có rất nhiều chỗ bị dột, ngay cả trong phòng ngủ cũng có.
Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Nhu trải qua tình huống thế này, thau trong nhà cũng không đủ dùng.
Cơn mưa này quá lớn, những chỗ bị trũng trong nhà cũng bắt đầu bị úng nước.
Cuối cùng anh cầm lấy cái thang ra, đứng bên cạnh cửa nói với Giang Nhu: "Em ở trong phòng quan sát."
Anh đứng ở cửa nhà rồi cởi áo ra, nhấc chiếc thang dài để nó dựa lên bức tường bên ngoài, đội mưa leo lên nóc nhà, mái ngói truyền tới âm thanh bị giẫm lên, ngay sau đó là giọng nói mơ hồ trầm thấp của người đàn ông: "Còn dột không?"
Giang Nhu đi tới chỗ để thau hứng nước, chỗ dột đã nhỏ đi rồi, nhưng vẫn có, liền ngửa đầu lớn tiếng nói: "Còn, vị trí bên tay trái lúc nãy vẫn còn dột."
Cô cũng không biết là mình có miêu tả đúng chỗ hay không, còn muốn giải thích thêm vài câu,"Chắc là phía đông, anh sang phía đông... Không đúng, chắc là phía tây ấy, đúng, là phía tây..."
Nói xong lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng, còn dùng tay ra dấu, vị trí bên tay trái của anh và vị trí bên tay trái của cô không giống nhau, mà căn nhà này lại nghiêng về phía nam, Giang Nhu đau đầu, kiên quyết không thừa nhận là mình không biết phân biệt hướng, nhất định là do cô đang mang thai nên phản ứng chậm.
Cô chưa kịp phân rõ phải trái thì đỉnh đầu truyền tới tiếng cười nhạo, người đàn ông đã sửa xong và đổi sang chỗ khác rồi, một lúc lâu sau lại hỏi,"Ở đây thì sao?"
Giang Nhu dựa theo âm thanh mà vội vã vào phòng, ngửa đầu nhìn một hồi,"Không dột."
Nhưng chờ người đi rồi, cô lại thấy dột mưa, vội vàng lớn tiếng gọi: "Chờ một chút, lại dột rồi."
Dường như người đàn ông "Hừ" một tiếng, cảm thấy hết nhịn nổi.
Nhưng mà vẫn quay trở về, lật mấy viên gạch lên,"Như vậy thì sao?"
"Dột."
"Thế này thì sao?"
"Còn dột."
"..."
Nhận thấy tâm trạng của anh hơi khó chịu, Giang Nhu nhỏ giọng bổ sung một câu,"Hay là anh tới bên phải cửa lớn thử xem?"
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, dường như cô nghe thấy tiếng cười khẽ.
Tổng cộng có hơn mười chỗ bị dột nước, tìm gần bốn mươi phút mới sửa xong hết, lúc Lê Tiêu trở về cả người anh đã ướt đẫm.
Giang Nhu bảo anh nhanh chóng đi gội đầu, còn chủ động tìm khăn mặt cho anh.
Người đàn ông nhận lấy chiếc khăn mà cô đưa, xoa xoa đầu, không nhúc nhích, nhìn cô vội vàng bê chậu nước bẩn đi đổ, lại cầm ra cửa dùng nước mưa để rửa sạch, còn lấy cái bình thủy trên bàn tới.
Đối với công thần đã làm việc vất vả, Giang Nhu vẫn rất săn sóc, chuyện này cô học được từ chỗ chị dâu, trước đây anh cô vô cùng lười biếng, mẹ cô mắng thế nào dữ thế nào cũng chẳng có tác dụng, nhưng từ khi cưới được chị dâu cô, chịu khó làm việc nhà hơn bất kì ai.
Cũng chẳng có bí quyết gì cả, đó là do mỗi lần anh cô làm việc gì đó, biểu hiện của chị dâu cô đều vô cùng tận tình, thỏa mãn chủ nghĩa đàn ông hư vinh kia của anh ấy.
Giang Nhu học theo, cầm xà phòng, kéo cái ghế ra tới cửa, còn bê cho anh non nửa chậu nước lạnh, đổ nước trong bình thủy vào xong còn dùng tay kiểm tra độ nóng, cảm thấy vừa đủ.
Sau đó nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang đứng cách đó không xa, cười ngọt ngào,"Có thể rửa rồi, em đi nấu nước cho anh tắm."
Người đàn ông nhìn cô một cái, không nói chuyện, chờ người đi rồi mới ném khăn mặt vào trong chậu, sau đó cúi đầu vào trong thau nước nóng.
"..."
Đây chắc là một cái đầu nóng nhất là Lê Tiêu từng gội qua.