Chương 28: Vô Đề

Cuộc Sống Hằng Ngày Của Kiếm Khách Cổ Đại

Tụ Trắc 30-07-2023 10:40:44

Lúc cô nói những lời này, ánh mắt cô sáng lấp lánh, không áp chế được sự phấn khích của mình. Niệm Thất có chút hiểu ra,"Đây là nguyên nhân cô nguyện ý giúp tôi đúng không?" Nói tới đây, trọng tâm câu chuyện mới xem như lần nữa được trở về chủ đề chính rồi. Một số điều quan trọng cần phải được làm rõ. "Có thể hiểu như vậy." Nguyễn Khanh hắng giọng một cái: "Có một số tình huống, anh phải cẩn thận nghe tôi nói." Niệm Thất gật đầu. "Đầu tiên, tình huống của anh thuộc về, ừm, thuộc về cái gì, thật sự tôi cũng không biết đâu." Nguyễn Khanh nói: "Những lần xuyên không kia dù sao cũng là chuyện bịa đặt, giống như phim truyền hình vậy á. Nhưng mà bây giờ anh rõ ràng đang ở trước mắt tôi, lời khuyên đầu tiên của tôi đối với anh chính là không nên để lộ bản thân, đừng để người khác biết anh là người đến từ ngàn năm trước." Vẻ mặt của Niệm Thất trở nên nghiêm túc. "Bởi vì loại chuyện này rất hiếm thấy." Nguyễn Khanh nói: "Nếu như anh bại lộ, tôi không biết chính phủ sẽ đối xử với anh như thế nào nữa. Nhất định anh sẽ bị bắt đi nghiên cứu là cái chắc, sau đó anh có thể sẽ mất đi sự tự do thân thể. Tình huống tồi tệ nhất là họ có thể mang anh đi giải phẫu, trong trường hợp đó, anh có thể còn không giữ nổi được tính mạng của mình nữa cơ." Cô cố gắng nghiêm túc nói: "Không phải tôi hù dọa anh đâu, tôi chỉ là đứng ở vị trí của anh mà suy nghĩ cho anh thôi, ví dụ như đổi ngược lại là tôi xuyên tới chỗ của anh đi, ai biết người bên anh sẽ đối xử với tôi như thế nào chứ?" Niệm Thất có thể trả lời câu hỏi này mà không cần suy nghĩ: "Mười phần chắc chắn chính là,"đốt chết con quái này đi." Có khả năng cao là cô sẽ bị họ nghiền nát thành tro, sau đó họ sẽ mời cao tăng hoặc đạo sĩ phong ấn, trấn áp để phòng ngừa linh hồn của yêu ma quay trở lại. Dù sao, là một người khác thường với người ở thời đại khi đó thì sẽ không có kết thúc tốt đẹp... Niệm Thất hỏi: "Với hiểu biết của Nguyễn tiểu thư đối với "xuyên không" này, tôi còn có thể trở về thế giới ban đầu hay không?" "Tôi làm sao biết được." Nguyễn Khanh nói: "Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, có duyên nên mới gặp được anh. Khoa học cũng không có cách nào giải thích loại chuyện siêu nhiên này." Cô dừng một lát, hạ thấp giọng xuống: "Nhưng mà loại chuyện này, cả đời chưa chắc gặp được một lần..." Chuyện có xác suất nhỏ, gặp phải một lần cũng là kỳ tích, không có khả năng có vé quay lại. Niệm Thất đã hiểu ý của cô. Anh im lặng một lát, rồi bỗng nhiên thở dài một hơi: "Cũng được, không thể quay về thì không quay về nữa." Nguyễn Khanh: "..." Đây là tư tưởng lạc quan gì đó sao? Nguyễn Khanh không nhịn được mà lên tiếng: "Vậy, người thân gì gì đó ở bên kia..." "Tôi không có người thân." Niệm Thất nói: "Tôi một thân một mình, không thân không thích, đến đâu cũng kiếm sống như nhau cả." Anh nói xong, bỗng nhiên vẻ mặt cứng đờ. Nguyễn Khanh cẩn thận hỏi: "Làm sao thế?" "Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới," Niệm Thất buồn rầu lên tiếng: "Tài sản tích góp cả nửa đời đều lưu lại bên kia, không mang theo được..." Anh đã sớm suy nghĩ xong rồi, đợi sau này rửa tay gác kiếm sẽ tìm một chỗ kinh đô phồn hoa, mua một tòa nhà, giữ vài nô tỳ, đường hoàng cưới một thê tử rồi sinh vài hài tử, vui vẻ tưng bừng, an yên dưỡng già. Hoàng kim ngọc ngà, trân châu ngọc bích, tiền bạc tích góp cả nửa đời người đều là dùng mạng để đổi. Bây giờ tất cả đều không còn nữa rồi.