Chương 11: Vô Đề

Cuộc Sống Hằng Ngày Của Kiếm Khách Cổ Đại

Tụ Trắc 30-07-2023 10:40:45

Niệm Thất nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của đối phương đang nhìn chằm chằm vào anh. "Đây chính là người có lòng tốt đưa anh đến bệnh viện đó. Cô ấy cũng tạm ứng viện phí hết cho anh luôn rồi." Y tá nói tiếp: "Bây giờ anh không nhớ ra được gì thì cũng đừng có gấp, thả lỏng một chút, từ từ mà suy nghĩ. Anh nói chuyện với người phát hiện ra anh xem hoàn cảnh lúc đó là như thế nào, coi có thể nhớ lại được gì hay không nhé." Cô ấy lại nói với Nguyễn Khanh: "Các cô tâm sự trước thử xem nhé, coi có tác dụng gì hay không, có chuyện gì thì đến phòng y tá tìm tôi ha." Y tá nói xong thì vội vàng rời đi. Ban đêm ở phòng cấp cứu chính là như vậy, đều bận đến mức chân không chạm đất. Hai người nhìn y tá rời đi, rồi lại quay sang nhìn nhau. Niệm Thất tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt cô: "Dám hỏi, chính là cô nương đây đã đưa tại hạ đến nơi này chữa trị phải không?" Một người qua đường vừa lúc nghe thấy anh nói như vậy, thì ngạc nhiên nhìn anh một cái, sau đó cố gắng nín cười bỏ đi. Dám hỏi? Chính là?? Cô nương??? Ngón chân của "ân nhân cứu mạng" Nguyễn Khanh bắt đầu cào đất. Điều khiến da đầu Nguyễn Khanh càng thêm tê dại chính là, thái độ của người trước mặt này lại dửng dưng như vậy. Sao anh có thể giữ được bình tĩnh như vậy nhỉ? Anh có biết tình huống hiện giờ của mình là như thế nào không? Rõ ràng là mọi thứ từ đầu tóc đến đế giày đều không phù hợp với khung cảnh xung quanh, đổi lại là người khác chắc đã không biết làm như thế nào từ lâu rồi, sao mà anh lại có thể tự tin "Mình là người địa phương ở đây" đến như vậy hả trời? Niệm Thất thấy vẻ mặt Nguyễn Khanh vi diệu như vậy, cũng không trả lời, anh đang muốn nói tiếp thì có một người từ bên ngoài đi tới. Nguyễn Khanh ho "khụ" một tiếng. Niệm Thất lập tức ngậm miệng lại, bây giờ mỗi khi anh mở miệng nói chuyện, ai ai cũng cười, từ đại phu,"y tá", người qua đường đều cười. Anh biết mình nhất định đã nói sai điều gì đó rồi, nhưng anh không biết nguyên do là nằm ở đâu. Tiếng "Khụ" này của Nguyễn Khanh rõ ràng là bảo anh câm miệng mà. Quả nhiên, khi có người qua đường đi qua, Nguyễn Khanh hơi nghiêng người, hạ giọng nói: "Người ở đây nhiều quá, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi." Niệm Thất gật đầu nói: "Được." Nguyễn Khanh nhìn xung quanh một chút, thấy được bảng hướng dẫn treo trên trần nhà rũ xuống. "Đi, chúng ta qua bên kia đi." Ngón tay cô chỉ về một hướng. Niệm Thất đối với nơi này hoàn toàn không biết gì cả, vì vậy anh rất tự nhiên đi theo Nguyễn Khanh đến đầu bên kia của hành lang dài. Anh vừa đi, vừa cảm thán trước kiến trúc to lớn của tòa nhà này. Đây không phải là hàng hiên dài trong bất kỳ đình viện nào, mà đây là bên trong hành lang, chiều dài của hành lang chính là chiều dài của toàn bộ kiến trúc ngôi nhà này. Nguyễn Khanh đi phía trước, Niệm Thất đi theo ở phía sau. Anh tận lực khống chế ánh mắt, không hạ thấp hơn vai Nguyễn Khanh. Anh làm nghề này, nắm trong tay đều là mạng người, anh không dám nói mình là chính nhân quân tử gì, nhưng tuyệt đối không phải là đồ lừa gạt người khác. Nguyễn Khanh dẫn anh xuyên qua hành lang dài, rời khỏi phòng cấp cứu, đi đến sảnh phòng khám bệnh ngoại trú. Khoa cấp cứu có cửa sổ đăng ký, thanh toán và nhà thuốc riêng, độc lập với khoa ngoại trú. Phòng khám bệnh ngoại trú hiện tại đã tan ca, cửa ngoài đã khóa, trong sảnh vắng vẻ không có người, thích hợp nói chuyện riêng tư.