"Thời gian chính là trôi qua như vậy, lịch sử chính là phát triển như thế này. Tôi nói vậy anh hiểu không?"
Niệm Thất nói: "Hiểu."
"Rất tốt." Nguyễn Khanh nói: "Anh xem nè, tôi mang dòng thời gian cùng lịch sử phát triển liên hệ thành một đường, đây chính là dòng thời gian, hiểu chưa?"
Niệm Thất nói: "Hiểu."
"Rất tốt. Nhưng mà." Nguyễn Khanh lại vẽ một đường ngắn, sau đó điểm mạnh một cái chấm đen: "Hiện tại dòng thời gian này có vấn đề, anh nhìn chỗ này này, đây là tại thời điểm này xuất hiện vấn đề nè, vấn đề này có thể là do người ông nội tôi sinh ra không phải là ba của tôi, cũng có thể là do khi thay đổi triều đại, Lý Tứ không lên làm hoàng đế, mà thay vào đó là Vương Ngũ làm hoàng đế."
Cô từ cái "điểm" kia, vẽ ra dòng thời gian bị phân chia thành nhánh: "Lịch sử chính là thay đổi từ cái điểm này nè. Vì vậy có một dòng thời gian khác với dòng thời gian của tôi. Trên dòng thời gian của tôi, Lý Tứ làm hoàng đế, ông nội tôi sinh ra ba tôi. Còn ở một điểm khác dòng thời gian, Vương Ngũ trở thành hoàng đế, phát triển đến sau này, thậm chí có khả năng ngay cả ông nội tôi cũng không có luôn chứ đừng nói chi đến ba tôi. À quên nữa, ba hay còn gọi là "phụ thân", cũng chính là "cha" đó."
"Vì vậy, hai dòng thời gian khác nhau này là dòng thời gian song song. Tức là chúng xảy ra trên cùng một lục địa, nhưng lịch sử của chúng lại khác nhau."
"Hiểu."
Lần này Niệm Thất không trả lời ngay, mà nhìn chằm chằm vào hai dòng chia đôi trên tờ giấy.
Một lúc sau, anh ngước mắt lên: "Giấc mộng Hoàng Lương." (1)
(1) Thành ngữ Trung: Ẩn dụ cho những giấc mơ ngắn ngủi và hư ảo, sau cùng cũng chẳng làm được gì
Nguyễn Khanh cảm thấy người đàn ông này thật sự rất thông minh, cô vốn còn đang lo lắng anh là người cổ đại, không tiếp nhận được nhiều khái niệm mới như vậy.
"Không hoàn toàn đúng, nhưng nó có thể được hiểu như vậy." Cô nói một cách tán thưởng: "Cứ cho là dòng thời gian của tôi là một giấc mơ và dòng thời gian của anh là một giấc mơ khác đi. Không có cái của người nào là thật, hay là giả cả. Nói cách khác, tất cả đều là sự thật, thế giới thật, mà dòng thời gian cũng thật luôn.
Niệm Thất trầm mặc một lát, mới nói: "Ba ngàn thế giới." (2)
(2) Một thuật ngữ Phật giáo, là vũ trụ quan của người Ấn Độ cổ đại.
Thấy chưa, cô đã bảo anh là người có học rồi mà. Cái này đúng thật là tốt ghê.
"Đúng vậy." Nguyễn Khanh nói: "Mà hiện tại anh xuyên qua dòng thời gian, từ một thế giới này đến một thế giới khác, giống như là anh vốn định tiến vào một gian phòng này, nhưng lại đi nhầm vào một gian phòng khác vậy đó."
Nhưng trong ánh mắt Niệm Thất xuất hiện sự bối rối.
"Loại sức mạnh nào mà có thể làm được một việc như vậy chứ?" Anh lẩm bẩm.
"Cái đó thì tôi cũng không biết." Nguyễn Khanh nói: "Anh bây giờ ở chỗ thời đại của tôi, các loại tri thức, lý thuyết cùng kỹ thuật đều vượt xa hơn thời đại của anh nhiều, trình độ khám phá vũ trụ của con người anh không tưởng tượng nổi đâu. Thậm chí ở một mức độ nào đó, con người còn đã đặt chân lên mặt trăng nữa cơ, chính là ánh trăng đó, nhưng vẫn còn nhiều hiện tượng siêu nhiên mà khoa học chưa thể giải thích được".
Kể từ lúc Niệm Thất xuyên qua đến thế giới này cho tới bây giờ, lần đầu tiên anh bị những tòa nhà cao tầng làm cho khiếp sợ, còn đây chính là lần thứ hai mà anh bị làm cho kinh sợ.