"Này, chồng sắp cưới, nghe nói, anh rất ghét màu xanh lục?" Bùi Hề Nhược ngồi xuống, vạt áo sơ mi bên vai trái có hơi trượt xuống, lộ ra chiếc váy màu xanh lục tone trầm bên trong.
Thầm Minh không ngờ vừa lên xe đã nghe được lời mở đầu như vậy, bị dọa đến suýt nữa thì bật dậy khỏi ghế ngồi của mình, khiến phản ứng biểu hiện ra không nhỏ.
Phó Triển Hành liếc mắt về phía ghế lái phụ, "Gì vậy?"
"Cũng đã sắp kết hôn rồi, tôi muốn tìm hiểu một chút." Bùi Hề Nhược tìm một tư thế thoải mái dựa vào chiếc ghế da, nhìn về phía người đàn ông.
Cô sinh ra đã có một đôi mắt hồ ly tinh, cứ nhìn như vậy, rất câu dẫn.
Người đàn ông này lại giống như chẳng có chút cảm xúc nào đối với sắc đẹp của cô, đến nhìn cũng không thèm nhìn, "Cũng phải nhìn xem, màu xanh lục xuất hiện ở đâu."
"Không phải ở mũ là được!" Sợ Bùi Hề Nhược không hiểu được ý sâu xa kia, Thẩm Minh to gan chen vào một câu.
Không quản nhiều như vậy, Phó tổng có ơn đối với anh ta, lúc này cho dù là không có phép tắc lịch sự, anh ta cũng phải nói ra, tránh việc cô Bùi này có hành vi đi chệch đường ray, ở sau lưng đội cho Phó tổng chiếc mũ xanh.
Nào ngờ, Bùi Hề Nhược chớp mắt, vẻ mặt đương nhiên, "Điều này không cần phải nói, trong hôn nhân phải chung thủy, đây là vạch giới hạn căn bản nhất. Chồng sắp cưới, tôi cũng giống anh đó."
Đối với việc làm sao để tránh khỏi cuộc hôn nhân thứ hai, Bùi Hề Nhược tại cơ sở ban đầu, lại điều chỉnh một chút.
Hai năm này, cô sẽ giả vờ yêu Phó Triển Hành đến mức chết đi sống lại, như vậy thì sau khi ly hôn, cô có thể nói rằng bản thân mình bị tình yêu làm tổn thương, buồn đau đến độ không muốn gả cho bất kỳ ai khác nữa.
Dù sao mẹ Bùi cũng không tin cô sẽ quyến luyến một người bình thường.
Vì vậy ông chồng sắp cưới 'hoàn hảo' này của cô, nhất định phải giữ đến cùng.
Phó Triển Hành tính cách lạnh nhạt, sau khi hiểu được lời của cô, cũng không có thề thốt thêm, chỉ nhẹ gật đầu, "Cô Bùi yên tâm, tôi không có hứng thú với phụ nữ."
"Thì ra là vậy." Bùi Hề Nhược đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn ánh mắt anh giống như phát hiện ra một thế giới mới, chỉ là, cô còn chưa kịp thở dài một tiếng, đã nghe thấy anh nhàn nhạt nói, "Đàn ông cũng không."
Được thôi.
Bùi Hề Nhược thu lại những hình ảnh tượng tượng của bản thân vừa rồi.
Không thích phụ nữ, cũng không thích đàn ông.
Người chồng sắp cưới này của cô, là muốn đi xuất gia rồi.
—
Dinh thự của bác hai nằm ở bên cạnh một con sông trong trung tâm Bình Thành, là một ngôi biệt viện kiểu Trung truyền thống rộng gần ba trăm mét vuông với gạch xanh làm chủ đạo.
Xe dừng trước cửa dinh thự, Bùi Hề Nhược chân đi giày cao gót bước xuống xe. Bên ngoài ánh sáng rực rỡ, những tia sáng mùa hè chiếu lên váy cô, làm nổi bật màu xanh của chiếc váy.
Ở phía xa xa, một đôi vợ chồng trung niên bước ra đón họn họ. Mặc dù không biết mặt, tuy nhiên, nhìn cách ăn mặc, khí chất của họ, nhất định là bác hai Phó Châu và bác dâu Đường Kê Ngọc.
Bùi Hề Nhược ổn định lại tâm lý, chủ động khoác tay Phó Triển Hành.
Một lần là đụng chạm, hai lần cũng là đụng chạm.
Cô cứ coi đây là vì sự nghiệp diễn xuất, hiến dâng chính mình vậy.
Phó Triển Hành trước giờ đi đâu cũng chưa từng đem theo bạn đồng hành nữ đi cùng, tự nhiên cũng không có thói quen để người ta khoác tay, cho đến khi Bùi Hề Nhược khoác tay lên, anh mới hơi cong khuỷu tay, để ra chút không gian.
Hai người khoác tay, cùng đi vào cửa lớn, rất giống như một cặp đôi mặn nồng.
"Bác hai, bác dâu." Phó Triển Hành nhẹ gật đầu chào, Bùi Hề Nhược cũng chào hỏi theo anh.
Khi cô không cố ý ra vẻ, giọng điệu không có giống 'yêu nữ', nghe thực sự rất thoải mái.
Đường Kê Ngọc hài lòng nhìn về phía Bùi Hề Nhược, nghiêng đầu nói với Phó Châu, "Còn xinh hơn so với trong ảnh nữa."
Phó Châu không mở lời, từ trước đến nay gương mặt đều mang vẻ hiền hòa, đôi mày lộ ra chút rối rắm không dễ nhận ra.
Người cháu dâu trước mặt, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng đôi mày lá liễu kia, đôi mắt hồ ly, đôi môi đỏ màu anh đào, dáng người yểu điệu, chẳng có lấy nửa phần dịu dàng thùy mị, điềm đạm nho nhã.
Sao lại không giống như trên mạng đã miêu tả vậy?
Tuy nhiên, có một điểm an ủi duy nhất đó là, khi đứng cùng với Phó Triển Hành, vô cùng xứng đôi.
—
Lần gặp mặt người lớn này, Bùi Hề Nhược đã tiết chế vài phần, cũng không có đặc biệt diễn vai Bạch Liên Hoa gì đó, dù gì cô cũng diễn không giống.
Sau mấy tiếng tiếp xúc, Phó Châu đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Ông ngầm giao phó cho thư ký, bảo anh ta nhanh chóng đi điều tra.
"Nhược Nhược." Đường Kê Ngọc lại vô cùng thích đứa cháu dâu này, cũng gọi cô bằng tên thân mật."Con có hứng thú với âm nhạc cổ điển không? Tối nay chúng ta cùng đi nghe đi."
Lúc này hai người đang ở trong hoa viên chăm sóc hoa cỏ. Đường Kê Ngọc cúi lưng, dùng kéo cắt đi những chiếc lá héo.
"Được ạ." Bùi Hề Nhược tươi cười, những tia nắng len qua nhành cây kẽ lá, càng làm nụ cười trở nên rực rỡ.
Bên trong cửa sổ thủy tinh sát đất của phòng khách, cảnh tượng trong hoa viên lúc này, có đến mười phần hài hòa,
Phó Châu nhìn hai người họ, một bên nghe điện thoại hồi báo, đôi mày ngày càng lộ rõ sự do dự.
Theo lời báo cáo của thư ký, cái gì mà ôn nhu dịu hàng, hiền lương thục đức, đều là gạt người cả.
Con người thực sự của đại tiểu thư Bùi gia, mười ngón tay không chạm nước, từng có rất nhiều bạn trai cũ, mỗi năm đều dành rất nhiều thời gian đi du lịch, không chút giới hạn.
Mà những điều này, ở trong nhóm các tiểu thư phu nhân của Thân thành, đã xôn xao từ hồi lâu rồi.
Trước giờ Phó Châu không quan tâm đến những tin đồn không nói lên được điều gì này, ban đầu, chỉ nhận được một tấm ảnh do Bùi gia gửi đến, hỏi người có chút quan tâm đến giới hào môn là Đường Kê Ngọc.
Đường Kê Ngọc đáp: "Bùi Hề Nhược? Có chút ấn tượng, hình như là một nghệ thuật gia, em cũng không có nghe nói có tin đồn xấu nào. Anh để Triển Hành tiếp xúc với cô bé là được, chuyện như này, chúng ta cũng không thể can dự quá mức."
Phó Châu nghĩ, cũng thấy hợp lý, hơn nữa là nghệ thuật gia, chắc chắn cũng không thể tệ được, rất hợp với Phó gia. Liền sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Lúc này, thực sự không biết nói gì nữa rồi.
"Triển Hành", Phó Châu nhẹ giọng, "Đối với cô Bùi này, hôn sự còn chưa định, nếu như con có ý kiến gì, không cần phải để ý đến bác."
Phó Triển Hành đứng ở trước cửa sổ, như đang lơ đễnh, nghe vậy liền "Dạ?" một tiếng.
"Nhìn con bé, xem ra không phù hợp với con, cũng đã bị từ hôn nhiều lần như vậy rồi, tin tức bị truyền ra, đối với con sẽ không tốt." Phó Chân đắn đo một hồi, vẫn nói ra, "Cô con gái nhà họ Lâm kia, vẫn luôn rất ngưỡng mộ con, con bé tốt nghiệp khoa Trung trường Kinh đạo, hiền lành hiểu chuyện, hợp với con hơn."
Mặc dù là liên hôn, chuyện chung thân đại sự của Triển Hành cũng rất quan trọng. Trước kia Phó Châu cũng từng có một đoạn hôn nhân thất bại, sau này mới gặp được Đường Kê Ngọc, tình cảm sâu đậm.
"Không cần ạ." Phó Triển Hành ngừng lại một chút, ánh mắt lại hướng về phía bên ngoài cửa sổ, "Cô ấy rất hợp với con."
Mặc dù cô tính cách lông bông lại chẳng chút nghiêm túc, nhưng lại rất đơn thuần, đối với anh chỉ đơn giản là quan hệ hợp tác, không tính toán, lừa gạt, cũng không có cái gọi là tình yêu.
"Con không hy vọng có thể cùng ai đó sống cả đời cả, cả hai bên đến với nhau cùng có mục đích cũng rất tốt."
Phó Châu yên lặng hồi lâu, rồi mới nói, "Triển Hành, con đang bị chuyện của bố mẹ con ảnh hưởng, thực ra bọn họ..."
Ông giống như không thể nói ra vế sau, cũng lại giống như đã nói qua rất nhiều lần rồi, biết rằng nói ra cũng không có tác dụng, vì vậy cuối cùng, chỉ thở dài một hơi nặng nề.
—
"Tên của Triển Hành, được lấy từ một bài thơ, 'Thiêu di tăng ảnh sấu, Phong triển lộ hành sơ'*. Ông nội anh khi ấy ngày đêm bận việc của tập đoàn, ước nguyện lớn nhất là có thể đi ở ẩn, nhưng lại cảm thấy tuổi trẻ mà trốn tránh thời cuộc cảm thấy không được tốt lắm, vì vậy liền đặt cho cháu trai hai chữ 'Triển Hành' này."
Từ hoa viên trở lại, Đường Kê Ngọc đưa Bùi Hề Nhược xuống căn phòng dưới tầng hầm, vừa đi vừa nói chuyện nhàn nhã.
Người bác dâu này, hình tượng cao nhã, khí chất tốt đẹp, Bùi Hề Nhược còn tưởng rằng bà là mẫu người lạnh lùng, không ngờ, lại hay nói như vậy.
Lúc này, Bùi Hề Nhược vô cùng phối hợp, ba hoa chích chòe khen ngợi, "Cái tên này thật hay, trời quang trăng sáng, lại có quân tử chí lớn, tiền đồ vô cùng rộng mở."
Nói rồi lại nghiêng nhìn Phó Triển Hành ở ngay sau, không nhìn ra được sắc mặt anh có gì thay đổi, ngược lại bác hai ở bên cạnh, không biết sao có vẻ rất hài lòng, lộ ra ánh mắt khen ngợi.
Từ căn phòng trưng bày đi ra, Đường Kê Ngọc kéo Bùi Hề Nhược lại, cố ý lùi về sau hai bước.
Bà tỏ vẻ thần bí, "Đưa con đi xem thêm cái này nữa."
Đi qua chỗ ngoặt, lại đến một căn phòng trưng bày khác. Cánh cửa vừa được mở ra, ánh sáng lọt vào mắt, Bùi Hề Nhược thiếu chút nữa tưởng rằng đang bước vào phòng tranh của mình.
Bởi vì, trong căn phòng trưng bày, có treo đến mấy chục bức tranh khắc bản của cô, đa phần đều là...những bức tranh vừa mấy ngày trước cô hét giá trên trời bán đi, hiện giờ, đang được treo ở vị trí thu hút tầm mắt nhất.
Bùi Hề Nhược sững sờ, nhìn vào bức tường, lại nhìn sang bác dâu ở bên cạnh, đột nhiên hiểu ra được gì đó.
"Nhược Nhược, bác rất thích tranh của con." Đường Kê Ngọc cười, chứng thực được dự đoán của cô.
"Cảm ơn bác dâu", Bùi Hề Nhược nhìn về phía trong phòng, vẫn có chút không thể ngờ được, "Không ngờ rằng, bác cũng theo trào lưu như vậy nha..."
"Chẳng lẽ, nhìn bác trông rất lạc hậu sao" Đường Kê Ngọc cố ý xụ mặt.
Đương nhiên không phải rồi.
Người phụ nữ trước mặt cô chăm sóc gương mặt khá tốt, một chút nếp nhăn ở khóe mắt không những không làm bà xấu đi, ngược lại còn chất chứa những ý vị không thể miêu tả được bằng lời, trên người mặc một chiếc sườn xám màu nâu, không quá gầy, trông rất dịu dàng uyển chuyển.
Bùi Hề Nhược cong môi, "Không có đâu ạ."
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc này, cô đối với Phó gia, danh môn sáng lấp lánh trong mắt người ngoài, đột nhiên lại sinh ra chút cảm giác thân thiết.
—-
Buổi hòa nhạc kết thúc, đã hơn mười giờ rồi.
Phó Triển Hành và Phó Châu ở trong thư phòng bàn việc, rồi chơi mấy ván cờ, mới thấy hai người kia về.
Lúc tạm biệt, Đường Kê Ngọc vô cùng không nỡ, "Nhược Nhược, sau này nhớ thường xuyên cùng Triển Hành đến chơi nhé."
Từ năm ngoái bà bắt đầu sưu tầm tranh của Bùi Hề Nhược, những lời đồn đại bàn tán ngoài kia, bà cũng đã nghe qua. Tuy nhiên, miệng người đời không đáng tin, con người của Bùi Hề Nhược thế nào, phải tự mình đi tìm hiểu mới được.
Vì vậy, đợt trước khi Phó Châu đột nhiên nhắc đến việc liên hôn với Bùi gia, bà cũng âm thầm thúc đẩy một phen.
"Được ạ, bác dâu." Bùi Hề Nhược đậm ý cười, vẫy vẫy tay, chào tạm biệt hai vị trưởng bối.
Đã là đêm muộn, làn gió không nóng không lạnh, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Bầu trời đêm có treo một vầng trăng khuyết, khung cảnh tuyệt đẹp.
Bùi Hề Nhược thoải mãi giãn tay giãn chân, đột nhiên sững người, "Anh nhìn tôi làm gì vậy."
Phó Triển Hành cũng khá thẳng thắn, "Hai người họ rất thích cô."
Nghe sự thú vị trong câu chuyện của Đường Kê Ngọc kể, buổi hòa nhạc tối nay, Bùi Hề Nhược không chỉ không ngủ quên mất, còn cùng bà trò chuyện vui vẻ. Còn Phó Châu, vừa rồi ở trong thư phòng cũng nói, có lẽ Bùi Hề Nhược, rất hợp với anh.
"Đương nhiên rồi, tôi khiến người khác thích mình, chỉ là chuyện trong một vài phút thôi." Được khen một câu, Bùi Hề Nhược vô cùng đắc ý, "Không ai có thể thoát khỏi được mị lực của yêu nữ cả!"
Dứt lời, cô liếc nhìn Phó Triển Hành vẫn bất động thanh sắc, vội vã điều chỉnh, "Được rồi, hòa thượng là ngoại lệ."