Có một câu nói rằng, nếu ông trời đóng cánh cửa chính của bạn lại, thì nhất định sẽ mở cánh cửa sổ ra cho bạn.
Câu nói ấy rất thích hợp với Bùi Hề Nhược lúc này.
Cô có bệnh mù mặt, nhưng việc nhớ tên lại tốt hơn người bình thường. Cho dù chỉ gặp mặt qua một lần, chỉ cần nghe qua tên của đối phương, cô cũng có thể rất nhanh đã nhớ ra những chuyện liên quan đến người đó.
Lúc này, cô nhớ đến đêm tuyết ở Paris hôm đó.
Lúc ấy, cô tưởng rằng Thẩm Úc chính là công tử đào hoa ăn chơi không nghề nghiệp, còn ghi thù, tặng anh ta bức hoạ 'cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga' kia.
Sợ là lúc ấy, mục đích của anh ta cũng đã chẳng đơn giản.
Bùi Hề Nhược vô cùng tự hào về khả năng phân tích tình huống của mình, cũng có thể là do bị lây nhiễm từ vị học bá kia của nhà cô, cô ở bên anh lâu vậy rồi, ít nhiều cũng 'gần đèn thì sáng'.
Sau khi Thẩm Úc đi vào nhà, cô đã nóng lòng muốn kể cho anh.
"Lây nhiễm như thế nào?" Phó Triển Hành hỏi.
Cô cố ý tỏ ra xấu hổ, "Nắm tay này, hôn môi này, không thể miêu tả được."
Cô là người phụ nữ ăn nói không kiêng nể gì cả, bàn tay đan vào tay cô của Phó Triển Hành càng chặt hơn, kéo cô qua hôn một hồi, "Vậy để lây nhiễm nhiều hơn một chút."
Tối nay hiếm khi trời trong lành, nền trời sạch sẽ, ánh trăng sáng trực tiếp chiếu lên đầu ngõ. Bùi Hề Nhược bị ép ngẩng đầu, hai tay vòng lên ôm cổ anh.
Sau đó phát hiện.
Hình như kỹ thuật hôn của anh đã tiến bộ rất nhiều. Trước kia, đều là cô cố ý làm chuyện xấu, đưa đầu lưỡi ra câu dẫn anh trước.
Bây giờ anh đã 'gần mực thì đen' rồi.
—-
Khi về đến nhà, thời gian vẫn còn sớm.
Tối nay không có sương đêm, rất thích hợp để ngắm sao.
Bùi Hề Nhược chủ động nhắc đến, nói muốn cùng anh ngắm trăng.
"Em không sợ lạnh nữa rồi sao?" Phó Triển Hành điều chỉnh góc độ của kính viễn vọng. Nói là ngắm trăng, nhưng đa phần sẽ ngắm sao.
Cô mặc thêm một chiếc áo khoác lông dày, "Em không sợ, quần áo dày như vậy sao mà lạnh được chứ."
Nghĩ đến trước đây mấy lần cô bị cảm phát sốt, Phó Triển Hành muốn cô quay lại sô pha bên trong ngồi, cánh cửa thuỷ tinh chỉ mở ra một nửa, như vậy, vừa có thể nhìn được đối phương, nghe được giọng nói của đối phương, lại không bị gió lạnh thổi đến.
Bùi Hề Nhược nghĩ nghĩ thấy vậy cũng tốt, dù sao cô cũng không thích đứng lâu.
Cô cởi áo khoác ra ngồi trên sô pha nhìn người đàn ông ở bên ngoài ban công.
Từ góc độ này nhìn, dưới màn trời tối, ánh mắt của anh trở nên thanh lạnh hơn bình thường, thậm chí còn có chút trầm mặc.
Người ngoài đều nói, Phó Triển Hành là người không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, kể cả cô, những ngày đầu gặp anh cũng cảm thấy như vậy. Tuy nhiên, có lẽ là do sớm tối bên nhau, cô cũng có thể cảm nhận ra được cảm xúc của anh đã có nhiều thay đổi.
Ví dụ như tối nay sau khi gặp Thẩm Úc, chắc tâm trạng của anh cũng sẽ không được tốt lắm.
Bùi Hề Nhược nhớ lại một chút, lúc đó khi hai người nói chuyện, thực ra cũng không xảy ra xung đột.
Thẩm Úc cười nói lo lắng cho sức khoẻ của ông, vội vã quay trở về, lại nói thêm chút chuyện công, lời trong lẽ ngoài, giống như rất thân thiết. Nhưng thái độ của Phó Triển Hành từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt như vậy.
Nhưng có một điều rất rõ ràng đó là, tâm trạng không được tốt lắm.
Chỉ là Bùi Hề Nhược không có năng lực chống lại sự nhàm chán của mình, mới qua được một lúc, đã dựa vào sô pha ngáp vài cái.
Phó Triển Hành mở cửa đi vào, khom lưng ôm cô lên, đi về phía phòng ngủ.
Một người sắc bén như cô lập tức tỉnh lại, kháng cứ, "Em không đi."
Anh nhìn cô, "Đã buồn ngủ thế này rồi."
"Em không buồn ngủ."
"Em vừa ngáp ngủ xong."
"..."
Cô bị tóm lấy bằng chứng, không còn lời nào, sau đó chắp tay bái phục, "Cái này mà anh cũng nhìn thấy được, anh mọc mắt ở sau gáy đấy à?"
Phó Triển Hành cười cười hôn cô, "Buồn ngủ rồi thì đi ngủ, sao lại cố thức?"
"Bởi vì anh vẫn ở đây mà." Bùi Hề Nhược vươn tay ôm vai anh, khẽ thẳng người, "Hình như anh đang không vui, em đẹp người đẹp nết, nên muốn ở cùng anh."
Lời này vừa buông, Phó Triển Hành khẽ ngẩn người.
Khi hai người còn chưa ở bên nhau, anh đã quen với những kiểu cảm xúc trào dâng của Bùi Hề Nhược, nhưng cô lần này lại thật khác biệt. Anh thực sự không nghĩ đến rằng, vì tâm trạng của anh không tốt, nên cô muốn ở cùng anh.
Anh khẽ cúi đầu, hôn lên chóp mũi cô, "Bây giờ đã tốt lên rồi, vì vậy, chúng ta cùng đi ngủ."
"Thật ư?"
"Ừm."
Cô thỏ thẻ, "Ngắm trăng có tác dụng đến vậy sao?"
"Không phải," Anh cúi đầu, cụng trán cô, "Là bởi vì có em."
—
Trước giờ bà nội Phó luôn là người sáng suốt cởi mở.
Bà có một quan điểm sống, càng là góc khuất khó động trong lòng, càng phải đi đối diện với nó.
Buổi tối hôm Phó Uyên xảy ra chuyện, trong nhà liền xảy ra chuyện long trời lở đất, trùng hợp là trong đêm trăng tròn.
Vì vậy về sau, Phó Triển Hành thường dùng kính viễn vọng quan sát vầng trăng kia.
Lướt qua từng khúc của mặt trăng, những chỗ lồi lõm trên bề mặt, sự yên lặng đến cực đoan, khô cằn và lạnh lẽo, tất cả đều giống như cảm xúc trong nội tâm con người vậy.
Tối nay gặp Thẩm Úc, khiến anh hồi tưởng lại kí ức về những chuyện đã qua.
Hiếm khi trong lòng nổi lên cảm xúc khó chịu.
Nếu như là trước kia, anh sẽ nhìn mặt trăng một lần nữa, giống như đi quan sát nội tâm của chính mình, chậm rãi lấp lại những chỗ trống kia.
Nhưng hôm nay, hình như đã không cần đến việc này nữa.
Khi anh nhìn trăng, đa phần sự chú ý đều đặt trên người cô, những cảm xúc khó chịu kia cũng không cảm nhận được nữa. Vì vậy ngay khi cô bắt đầu có chút buồn ngủ, anh đã nhận ra được.
Cô mới chính là liều thuốc an thần cho anh.
—
Sắp năm mới, Bùi Hề Nhược cảm thấy một cách rõ ràng, rằng anh bận rộn hơn rất nhiều.
Có mấy lần khi anh về đến nhà, cô đã ngủ rồi.
Mà bên cạnh cô, cũng nhiều hơn vài người vệ sĩ.
Lần đầu tiên khi phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, Bùi Hề Nhược cảm thấy rất kích thích.
Cảm giác bản thân mình như trở thành một nhân vật cao cấp quan trọng nào đó.
"Vốn dĩ đã vậy mà." Phó Triển Hành nói với cô như vậy.
Giống như anh đã dự đoán, lần này Thẩm Úc về nước là muốn ở lại lâu dài. Mặc dù bè phái của hắn ta đã yếu đi rất nhiều, nhưng vẫn có sự ủng hộ giúp đỡ của vài người trong thành viên ban quản trị, thêm vào đó là sự thiên vị của ông cụ Phó, nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi, rất khó để giải quyết triệt để.
Trước kia khi Phó Triển Hành và Thẩm Úc có tranh chấp, cũng đã thấy đối phương không có giới hạn đến mức độ nào.
Đêm giao thừa năm đó, sau khi bữa tiệc kết thúc, anh ra khỏi nhà cũ, bảo tài xế lái xe về biệt thự Minh Sơn. Dọc đường, anh dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên có một tia sáng vụt qua.
Lập tức bảo tài xế dừng xe lại.
Sau khi kiểm tra mới phát hiện, mạch dẫn xăng đã có người động tay động chân qua, nếu tiếp tục lái, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Lần đó, anh được trực giác của mình cứu. Nhưng đối với cô, anh không thể mạo hiểm được.
"Khoảng thời gian này, em ít ra ngoài nhé." Phó Triển Hành dặn dò.
Bùi Hề Nhược gật gật đầu.
Cô biết rằng dạo gần đây anh rất bận, cũng từ phía thư kí Thẩm mà biết được đại khái anh đang bận chuyện gì.
Có một công ty khoa học công nghệ tên là Hoành Không Xuất Thế có đạo nhái sản xuất một sản phẩm mà Phó thị còn chưa đưa ra thị trường, sắp bắt đầu triển khai bán ra rồi. Một khi đối phương thành công, có nghĩa là Phó thị chỉ có thể làm bên thứ hai. Mà sản phẩm công nghệ, kiêng kị nhất là cái 'thứ hai' này.
Khoảng thời gian này, tình hình không được lạc quan cho lắm.
"Em cảm thấy rằng chuyện này nhất định có liên quan đến Thẩm Úc." Bùi Hề Nhược nằm trên sô pha xem phim, tư thế rất lão luyện.
Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, vì trước mắt cũng chưa có chứng cứ.
Phó Triển Hành vẫn 'Ừ' một tiếng, khen cô, "Thông minh."
Cô cong môi cười, vô cùng đắc ý."Vậy anh có đang tìm cách đối phó hắn hay không vậy?"
Anh tách đầu quả dây tây, rồi đưa qua cho cô, "Tìm được rồi."
"Em biết ngay mà," Cô cắn một miếng, tiện tay đấm đấm lưng cho anh, "Ánh sáng của chính nghĩa, nhất định sẽ thắng cái gian tà."
Anh nắm lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Có những lúc anh cũng cảm thấy khá tò mò, cô tin tưởng anh vô điều kiện như vậy, rốt cuộc là xuất phát từ đâu.
Cho dù cô biết rằng anh đã từng có quá khứ bị bạo lực tinh thần, hoặc là cảm nhận được dục vọng chiếm hữu của anh, hình như cô cũng chưa từng do dự hay lùi bước.
Rồi lại nghĩ lại, hình như cũng không cần phải mất công đi nghĩ những điều đương nhiên như vậy.
Đây không phải là một bài toán cần đáp án.
Gặp được cô như vậy, là một loại may mắn của anh.
—
Đối với công ty đột nhiên làm lớn kia, tập đoàn Phó thị rất nhanh đã đưa ra một phương án đáp lại, cả đoàn đội cùng tăng ca, hoàn thành việc nâng cấp sản phẩm, thành công ra mắt trước đối phương một ngày.
Thẩm Úc dù sao cũng đã lâu không ở Phó thị, tai mắt ở lại cũng có hạn, không biết rằng dưới sự điều hành của Phó Triển Hành, từ hơn một năm trước Phó thị đã thành lập bộ phận bồi dưỡng nhân tài trong ngành khoa học công nghệ rồi.
Lần đầu tiên chính thức ra quân, đã giành được thắng lợi lớn.
Mà sau đó, tập đoàn Phó thị lại tiếp tục chặn đánh công ty kia, phàm là những hạng mục đối phương có tham gia, Phó thị đều sẽ ra tay. Hai lần như vậy, đối phương cũng đã dần rút lui.
Đợi mọi việc kết thúc, chớp mắt đã là đêm giao thừa rồi.
Theo như thông lệ sẽ phải đến nhà ông cụ Phó cùng mọi người dùng bữa.
Chỉ là ông cụ Phó đối với chuyện của Thẩm Úc lại giả bộ mắt điếc tai ngơ, Phó Triển Hành cũng không quản nhiều đến lễ nghĩa nữa, nên cũng không đến đó.
Anh và Bùi Hề Nhược ở nhà, chuẩn bị một bàn thức ăn mừng năm mới.
Thực ra giao thừa ở thành thị không có nhiều hương vị của ngày tết nữa, cũng không có hoạt động gì nhiều. Bùi Hề Nhược nhận được lời mời đến quán bar tụ tập của Thích Ngân, tuy nhiên, khó lắm mới có thể ở bên Phó Triển Hành cả một buổi tối, nên cô đã từ chối.
Sau bữa ăn, cô bị Phó Triển Hành kéo dậy đi lại một hồi, sau đó lại nằm lên sô pha.
Tivi đang bật, được hai người họ bật cho vui tai, cô nằm lên đùi anh, nhắn tin chúc mừng năm mới cho Giản Tinh Nhiên.
Gần đây Giản Tinh Nhiên nghiện một trò chơi, đã liên tiếp chơi mấy ván rồi, lúc này chưa nói được hai câu, đã lại tiếp tục chơi game rồi.
Cô ấy gửi một tin nhắn thoại đến, chất đầy sự đối phó cho xong chuyện, "Qua Tết tớ đến Bình thành tìm cậu đi chơi. Tạm biệt tớ phải chơi game tiếp đây."
Đến cả dừng lại một giây cũng không có.
Trực giác nói cho Bùi Hề Nhược biết, chắc chắn là có chuyện gì đó. Việc này không giống với tính cách của Giản Tinh Nhiên cho lắm.
Nhưng mà đợi qua Tết rồi hỏi cũng vậy.
Cô ném điện thoại qua một bên, ngẩng đầu nhìn Phó Triển Hành, sau đó phát hiện, cho dù là đang ngồi trên chiếc sô pha mềm mại, người đàn ông vẫn ngồi thẳng lưng như cũ.
Bùi Hề Nhược lại nằm giống như một chú cá, muốn điều chỉnh lại tư thế ngồi quy củ của vị học sinh nghiêm túc này, thế là, giơ tay ra chọc ghẹo anh.
Kết quả sau khi náo loạn một hồi, tư thế ngồi quả thực đã không còn quy củ nữa, anh đang đè lên người cô, một tay ôm lấy sườn mặt cô, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn này vừa dài vừa ôn nhu. Sắc trời ngoài cửa sổ rất phù hợp với khung cảnh này, nhưng đột nhiên lại xuất hiện người máy chậm chạp đi ra, đứng ở bên cạnh hai người quan sát.
Bùi Hề Nhược nhìn thấy thế, lập tức nói với nó, "Thứ Sáu, phi lễ chớ nhìn."
Thứ Sáu chớp chớp mắt, đứng yên bất động.
Phó Triển Hành ra lệnh, "Đi vào bếp."
Lúc này Thứ Sáu mới nghe hiểu, sau đó lại nhấc bước rời đi.
Nhưng mà bị làm phiền như vậy, bầu không khí kiều diễm vừa rồi đã phai đi rất nhiều. Phó Triển Hành vuốt tóc cô, hôn xuống, "Em có thấy chán không?"
Bùi Hề Nhược nghĩ ngợi, "Có một chút."
Lúc này mới hơn tám giờ.
Tết mấy năm trước, cô đều cùng Giản Tinh Nhiên đi chơi bời lêu lổng, cả đám cùng lái xe ra vùng ngoài ô đốt pháo hoa, sau đó đi bar, vô cùng nào nhiệt. Năm nay chỉ có hai người, âu yếm một hồi, lại không biết làm gì tiếp theo.
Cũng không thể cả buổi tối chỉ ngồi một chỗ ôm ấp mà đúng không.
Phó Triển Hành nghe xong, hỏi cô, "Em có muốn về biệt thự Minh Sơn không?"
"Được," Ra ngoài đi lại một chút cũng tốt, cô được ôm ngồi lên đùi anh, không chút để ý mà đung đưa chân, "Nhưng không phải tài xế đều nghỉ lễ rồi sao?"
"Anh có thể lái."
Thế là, Bùi Hề Nhược và Phó Triển Hành cùng đi đến hầm để xe.
Lúc này mới phát hiện, trừ chiếc Bentley anh thường dùng ra, trong chiếc hầm để xe này, không thiếu những chiếc siêu xe bạc tỉ. Thậm chí, còn có cả chiếc Bentley từ thế kỷ trước nữa.
"Có người dùng nó để trả nợ." Phó Triển Hành thấy cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, lên tiếng giải thích.
"Wow, anh Phó thật là giàu có." Sau đó hai mắt cô phát sáng như sao, lại cầm kịch bản của chim hoàng yến lên, hướng về phía anh làm nũng, "Người ta rất muốn có chiếc xe này."
Anh 'ừm' một tiếng, "Phục vụ cho tốt, sau này đều là của em."
"..." Bùi Hề Nhược giống như bị chặn họng luôn rồi, qua một lúc, vô cùng cảm thán nói, "Anh trở nên hư hỏng rồi, đến cả lời như vậy mà cũng nói ra được."
"Gần mực thì đen." Anh giải thích.
"..."
Ngày bình thường Phó Triển Hành không lái xe, vì thế khi Bùi Hề Nhược lên xe, vô cùng đề phòng cảnh giác thắt dây an toàn, hít sâu một hơi, nhìn thẳng về phía trước.
Vẫn không quên lảm nhảm, "Không phải là em không tin tưởng kĩ thuật lái xe của anh đâu, chỉ là em cảm thấy, an toàn là quan trọng nhất..."
Kết quả, cô lo lắng đều là thừa thãi.
Người đàn ông lái xe rất ổn, kĩ thuật lái xe rất tốt.
Nửa đường, Phó Triển Hành dừng xe lại, đi mua một chút đồ. Đèn đường không được sáng lắm, Bùi Hề Nhược không nhìn rõ, đợi anh lên xe rồi mới hỏi, "Anh mua gì vậy?"
"Đồ cho năm mới." Anh đáp.
Đến khi đến biệt thự Minh Sơn, Bùi Hề Nhược mới biết, cái gọi là đồ cho năm mới là chỉ cái gì.
Là một thùng pháo hoa lớn, còn có các loại pháo bông nữa.
"Ở đây không cấm đốt pháo." Phó Triển Hành đưa cho cô một cây pháo bông, dùng chiếc bật lửa vừa mới mua hồi nãy đốt cháy, "Em có thể chơi thoả thích."
Cây pháo bông sau khi được đốt lập tức phát sáng lên, Bùi Hề Nhược nhận lấy, tâm trạng cũng tốt lên.
Hình như cô lại nhìn thấy một lần nữa, sự 'thầm cố gắng' của người đàn ông này.
Phó Triển Hành cúi lưng đốt một hộp pháo hoa, sau đó, lùi về phía sau vài bước, cùng cô sóng vai. Buổi tối giữa núi rừng, gió có hơi lớn, anh ôm cô vào lòng, rồi cùng nhau nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Kết quả sau đó, bầu không khí xung quanh đều là mùi thuốc pháo.
Cho đến giây phút này mới cảm nhận được một cách sâu sắc, cô với người mình thích, lần đầu cùng nhau trải qua năm mới.
Bùi Hề Nhược lại đi đốt thêm một cây pháo bông nữa, chậm rãi làm một động tác vẽ hình trái tim, sau đó nhìn anh cười, "Chúc mừng năm mới."
Anh khẽ cúi đầu, đem cô ôm vào lòng, "Năm mới vui vẻ, Nhược Nhược."
Năm nay có em, thực sự rất vui vẻ.