Bùi Hề Nhược mới không muốn tìm chân ái gì đó.
Cô cầm điện thoại qua, xoay người, "Anh Phó, anh không biết rồi, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân. Không tìm được chân ái cũng chẳng ảnh hưởng gì cả."
Anh cùng cô đi ra ngoài, "Tại sao?"
"Bởi vì tôi xinh đẹp nhất trần đời!" Cô cười tươi sáng lạn, tự luyến và đắc ý.
Phó Triển Hành mỉm cười, đi ở phía sau, giúp cô đóng lại cửa phòng làm việc.
—
Khi biết lại phải cùng đi ăn cơm, Bùi Hề Nhược rất không vui.
Tuy nhiên sau khi lên xe, cô cũng từ bỏ việc đấu tranh, yên phận ngồi đó. Tùy cho tài xế muốn đưa cô đến đâu thì đến.
Bentley màu đen dừng ở trước một ngõ nhỏ. Đi vào trong, là một nhà hàng, chiếc cổng cổ điển màu đỏ son với dòng chữ màu vàng, in ba chữ "Tầm Cẩm Yến".
Lưu truyền trong giới nhà giàu của Bình Thành, là một nhà hàng với dù có tiền cũng khó có thể đặt được chỗ, nhưng đối với Phó gia, chỉ là một nơi có thể đến bất kỳ lúc nào.
Đi qua hành lang gấp khúc được dựng lên giữa hồ, đã đến phòng bao bên trong.
Trước khi vào cửa, Bùi Hề Nhược luyện tập mỉm cười một hồi, ở thời điểm cánh cửa mở ra, nụ cười ngọt ngào, hiền dịu liền lộ ra.
Thẩm Tư Diệu đang định đi ra khỏi phòng bao, liền nhìn thấy cô, không nhịn được mà mắng thầm trong bụng: hồ ly tinh!
Đáng ghét đồ hồ ly tinh này cũng không biết đã làm gì, lại được anh họ vô cùng yêu thương.
Thẩm Tư Diệu vĩnh viễn không quên được lần đó, có một dì bảo mẫu nói về chuyện Bùi Hề Nhược nhuộm tóc, thực ra, dì bảo mẫu cũng không nói lời gì quá đáng cả, chỉ là nói một câu trông không ra thể thống gì mà thôi.
Kết quả, Bùi Hề Nhược liền bày ra bộ dáng chịu ủy khuất rồi hờn dỗi, kéo anh họ vừa lúc đi qua đó lại, muốn anh họ làm chủ cho cô ta.
Vậy mà, anh họ cũng thật sự lên tiếng.
Mặc dù giọng điệu vô cùng nho nhã lịch thiệp, nhưng không khó để nhìn ra, thực ra là đang bao che cho cô ta.
Sau lần đó, không có ai dám nói chuyện liên quan đến kiểu tóc của cô nữa.
Vì vậy lúc này, dù cho trong lòng ngàn vạn chán ghét Bùi Hề Nhược, Thẩm Tư Diệu cũng không thể không dặn ra một nụ cười, "Anh họ, chị dâu."
Bùi Hề Nhược ý cười càng đậm hơn, giọng điệu cũng trở nên ỏn ẻn, "Em họ Tư Diệu."
Thẩm Tư Diệu bị cái giọng điệu này làm nổi hết da gà, không thể nói thêm được câu nào, vội vã đi ra ngoài.
Bùi Hề Nhược lộ ra nụ cười đắc thắng.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh nói, "Bùi Hề Nhược, em thật ấu trĩ."
Bùi Hề Nhược cười, đáp rất thẳng thắn, "Phó Triển Hành, anh thật uy vũ." Cô biết rằng, sở dĩ Thẩm Tư Diệu hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy, là vì có Phó Triển Hành ở đây.
Phó Triển Hành nhẹ 'ừ', trùng hợp nhìn thấy đám nhóc chạy qua đây, anh liền kéo cô qua, "Nhìn đường."
Vừa rồi Bùi Hề Nhược vì nhìn bức tranh phong thủy trên tường mà thất thần, không nghe thấy lời của anh, đột nhiên bị kéo lại gần, còn tưởng rằng, phải bắt đầu diễn vai vợ chồng ân ái rồi.
Vì thế, cô thuận thế khoác cánh tay anh, ánh mắt như biết cười, nói, "Anh Phó, khoảng cách như vậy đã được chưa?"
Phó Triển Hành liếc không: "Gần quá rồi, em cách tôi ra xa một chút."
"Tôi không." Cô càng khoác chặt hơn.
—
Cùng Phó Triển Hành đến đây ăn cơm, trừ việc tốn chút thời gian, kỳ thực cũng không có gánh nặng nào khác.
Cô không cần phải xã giao với mấy tiểu thư phu nhân khác, cùng nhìn sắc mặt, tính kế nhau. Mọi người đều biết Phó Triển Hành chiều chuộng cô, bác hai bác dâu cũng thích cô, vì vậy, nếu trong những trường hợp bình thường, cũng sẽ không đến tìm cô.
Kể cả có những người không biết nặng nhẹ, Phó Triển Hành cũng sẽ giúp cô chặn lại.
Mọi người đều vô cùng vui vẻ, Bùi Hề Nhược cũng không đem cả cái bụng xấu bày ra ngoài, trừ việc màu tóc có chút đặc biệt, hành động cử chỉ cũng có thể được coi là phù hợp với thân phận Phó phu nhân.
"Nghe cậu kể, cảm giác Phó Triển Hành đối xử với cậu rất tốt đó."
Lúc này bữa tiệc đã gần kết thúc, Bùi Hề Nhược đi ra nhận điện thoại của Giản Tinh Nhiên, hỏi cô có thể giúp cô ấy thiết kế tranh tường của khách sạn không, sau khi cô đồng ý, hai người liền nói vài câu chuyện phiếm.
Bùi Hề Nhược dựa vào chiếc cột màu đỏ ở hành lang, một tay đặt lên lan can, nghe lời này, chỉ muốn trợn mắt lên, "Tốt ở đâu chứ. Muốn ly hôn cũng không được."
"Bùi Hề Nhược." Nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của người đàn ông, cô liền giật mình.
Ngoảnh đầu lại mới phát hiện, Phó Triển Hành cách cô cũng có một khoảng cách đáng kể, chắc là không nghe thấy.
Đây chỉ là trùng hợp mà thôi.
Bùi Hề Nhược nói lại vài câu với Giản Tinh Nhiên, sau đó liền cúp máy.
"Đi thôi." Phó Triển Hành đi qua.
"Nhanh như vậy ư? Kết thúc rồi à?"
"Ừm."
Bùi Hề Nhược nhìn qua bên kia, quả nhiên thấy mọi người dần dần từ trong đi ra.
Đừng ngạc nhiên, Phó thị đại khái thực sự có gen rất tốt. Dù nam hay nữ, ngoại hình đều rất xuất sắc.
Phó Triển Hành đương nhiên là người nổi bật hơn rồi.
Cô nhìn anh đến bây giờ cũng không cảm thấy ghét bỏ.
Hôm nay ở bên trong nghe mọi người nói, cha ruột Phó Triển Hành, ngoại hình cũng rất nổi bật, lịch sự nhã nhặn, thời điểm đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng vẫn thu hút rất nhiều phụ nữ.
Không biết khi Phó Triển Hành bốn mươi tuổi rồi sẽ là bộ dáng như thế nào nữa, chắc là sẽ càng xuất chúng đi. Dù sao, anh dưỡng thân như vậy.
Tuy nhiên chắc là cô không nhìn thấy anh của lúc ấy đâu.
Tâm tư bay đông bay tây, đến lúc hoàn hồn, đã đi ra đến cửa rồi.
Thẩm Tư Diệu đứng ở đó, xem ra đã đợi rất lâu rồi, "Anh họ!"
So với sự hân hoan của cô ta, Phó Triển Hành chỉ nhẹ gật đầu, giọng điệu rất nhạt, "Ừ."
"Chị Phàm Y nói, chuyện bức tranh kia, vô cùng cảm ơn anh. Chị ấy luôn nói, để anh giúp chị ấy chuyện này, vô cùng áy náy."
Phó Triển Hành hơi ngừng một chút, như đang nhớ lại, cuối cùng đáp, "Không cần khách khí." Loại chuyện này, không đáng nhắc đến.
Thẩm Tư Diệu nói xong, cũng không ở lại thêm, rất nhanh liền muốn rời đi.
Phó Triển Hành bước xuống bậc cửa, quay đầu lại nhìn, "Bùi Hề Nhược?"
Bùi Hề Nhược vốn đang dựa vào cửa, hai tay ôm ngực, không biết nghĩ gì, nghe thấy anh nói, một giây sau liền nở nụ cười, "Em đến đây, ông xã."
Thẩm Tư Diệu ở phía không xa nghe thấy giọng điệu nũng nịu này, thiếu chút nữa bị tức chết.
—
Đối với tiếng "ông xã" này của cô, ban đầu Phó Triển Hành không có để tâm.
Cũng không phải là lần đầu tiên Bùi Hề Nhược gọi như vậy, có những lúc cơn nghiện diễn xuất của cô nổi lên, hoặc là đơn giản muốn khiến anh chán ngấy, cũng liên tục gọi như thêd.
Trước giờ anh không để ý lại.
Anh càng không để ý, cô càng lấn tới.
Nhưng cùng với sự chảy trôi của thời gian, anh cảm nhận được, sự bất mãn của cô ngày càng rõ ràng, giọng điệu cũng ngày càng lạnh nhạt.
Vì thế, có một hôm hỏi cô, "Bùi Hề Nhược, em đang tức giận chuyện gì vậy?"
Bùi Hề Nhược dùng dĩa chọc mấy chiếc lỗ trên miếng dưa lưới, cười giả trân, "Tôi không có tức giận gì mà."
Phó Triển Hành nhớ đến Tùy Tự có một người em gái, thường sẽ nói với anh về mấy chủ đề liên quan đến phụ nữ.
Mặc dù anh không có hứng thú, nhưng vẫn có thể nhớ ra.
"Em gái tôi cãi nhau với bạn trai, khi gọi điện thoại, dù có đang tức giận đến độ cắn răng nghiến lợn, cũng đều sẽ cười hì hì nói 'không có tức giận gì mà'. Đa phần phụ nữ đều như vậy. Phải dựa vào năng lực của cậu mà tự đoán."
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt, có chút do dự, "Em muốn ly hôn?"
Bùi Hề Nhược nghe thấy lời này, ánh mắt bừng sáng, "Anh đồng ý ly hôn rồi?" Mặc dù lần này không phải vì chuyện ly hôn mà 'lên cơn', nhưng có thể đánh lệch đến mục tiêu này cũng quá tốt rồi.
"Không đồng ý." Đáp án của anh vẫn vậy.
Bùi Hề Nhược tức giận ném chiếc dĩa xuống đĩa, "Phó Triển Hành, anh đừng nói gì với tôi nữa."
—
Chuyện vị trí triển lãm bị giành mất, nói thật thì Bùi Hề Nhược đã quên lâu rồi.
Nhưng hôm đó, lời của Thẩm Tư Diệu, đã giúp cô hiểu được hết nguyên nhân kết quả.
Là Đổng Phàm Y muốn lấy vị trí triển lãm đó, Phó Triển Hành giúp cô ta, liền gỡ mất vị trí của cô. Không cần biết Phó Triển Hành có biết nội tình hay không, thù này cũng phải nhớ.
Vì vậy sau đó mấy ngày liền, khi cô nhìn thấy anh, đều ở trong lòng mắng thầm.
Sau đó dứt khoát không gặp cho lành, trực tiếp bay đến Thân thành.
Dù sao, đúng lúc qua đó giúp Giản Tinh Nhiên thiết kế tranh vẽ tường của khách sạn, cũng có cớ luôn rồi.
Lúc hạ cánh, Giản Tinh Nhiên đến đón cô, "Cậu biết gì không? Cậu lúc này vô cùng giống với phu nhân hào môn bị ruồng bỏ, cãi nhau với chồng, rồi chạy đến chỗ bạn thân lánh nạn."
Bùi Hề Nhược đồng ý gật đầu, "Bây giờ, chính là đang đợi xem anh ta lúc nào thì ruồng bỏ tớ đây."
Lần này hạng mục của khách sạn mà Giản Tinh Nhiên phụ trách nằm ở Thân thành, tháng ba khởi công, đến giờ đã gần hoàn thành rồi, coi như là hạng mục ông cụ Giản giao cho cô để tập luyện.
Khách sạn theo phong cách hiện đại, trùng hợp có thể để cho Bùi Hề Nhược có đất dụng võ.
Trước mắt, Bùi Hề Nhược ngoài việc hoàn thành các tác phẩm cá nhân ra, cũng cùng hợp tác với quản lý của các phòng triển lãm lớn, tuy nhiên, trước giờ chưa từng đảm nhiệm việc thiết kế tranh vẽ tường cho khách sạn.
Cả tháng tám, cô đều tập trung vào các loại phương án, lần lượt đem cho Giản Tinh Nhiên và vài vị thiết kế nội thất xem.
Tranh tường muốn đẹp, đương nhiên nhiên phải tham khảo thêm những ý kiến khác nhau.
Phó Triển Hành hỏi đến, cô cũng có đầy đủ lý do, "Tôi đang bận chuyện sự nghiệp. Anh Phó, anh cũng không thể vì tính vị kỉ, mà biến tôi thành chim trong lồng được."
Thấy ảnh cô gửi qua, có hồn có dạng, thêm việc của tập đoàn bên này, thực sự không rời đi được, Phó Triển Hành cứ để cô tùy ý ở bên ngoài.
Trong khoảng thời gian này, Bùi Hề Nhược cũng về Bùi gia một chuyến.
Khi về đến nhà, phản ứng của mẹ Bùi, còn kịch liệt hơn cả với người của Phó gia bên kia, liền cằn nhằn bắt cô đi nhuộm lại màu tóc.
Bùi Hề Nhược nhanh chóng lấy ra tấm hình bản thân mình với bộ tóc hồng chụp chung với bác dâu, trên ảnh, hai người thân thiết gần gũi, mới làm tan đi sự băn khoăn của mẹ Bùi.
Chớp mắt, đã đến cuối tháng tám. Nhiệt độ mùa hè ở Thân thành cũng lên đến cực điểm. Nóng bức ở khắp mọi nơi.
Bùi Hề Nhược ngồi trong phòng làm việc, có được có chăng vẽ phác họa một chút, đợi Phó Triển Hành đến đón cô tham gia một buổi tụ họp.
Cô tự do bay nhảy hơn hai mươi ngày, tên hòa thượng này, cuối cùng cũng tìm đến cửa rồi.
Anh muốn qua đây, cô mới không sợ. Huống hồ, Thân thành lại là địa bàn của cô.
Hôm nay Phó Triển Hành đến Thân thành công tác. Đương nhiên, chuyến công tác này, để một vị phó tổng giám đốc tập đoàn qua đây cũng thừa để giải quyết vấn đề. Đột nhiên anh đích thân đến, khiến người phụ trách lo lắng mất mấy ngày trời.
Sau khi làm xong công việc, Phó Triển Hành hủy bỏ tiệc tối, qua đón Bùi Hề Nhược.
Hơn hai mươi ngày không gặp, cô vẫn là bộ dáng lúc trước, đôi mắt hồ ly tinh long lanh. Tháo chiếc kính râm ra, lập tức lộ rõ vẻ kiều diễm.
"Đã lâu không gặp, anh Phó, có phải là anh nhớ tôi rồi không?" Cô vừa lên xe, ánh mắt ngập tràn ý quyến rũ.
Hình ảnh này, lại khiến anh nhớ lại năm ngoái tại thời điểm gặp cô ở Thân thành.
Lúc ấy, chỉ cảm thấy cô giống như một đóa hồng mĩ lệ, quá nồng, quá diễm lệ.
Hôm đó, sau khi cô xuống xe, anh liền hạ cửa sổ xuống, thông gió một hồi lâu, mới làm tan bớt đi được hương nước hoa nồng đậm của người phụ nữ.
Lúc này, cảm giác đã có sự khác biệt lớn.
Ngón tay Phó Triển Hành vuốt lên chiếc tủ nhỏ giữa hàng ghế xe, phát hiện lời cô nói, không hề sai.
Anh quả thực nhớ cô rồi.
—
Địa điểm của lần tụ họp này là ở Thịnh Cảnh Hội.
Nơi này gạch trắng tường xanh, tĩnh mịch giữa thành phố náo nhiệt, người ngoài đi qua, nhìn thấy còn tưởng rằng là đơn vị bảo vệ văn hóa cổ vật gì đó.
Xung quanh thanh tịnh, cao nhã. Giống như người như Phó Triển Hành sẽ đến đây vậy.
Bùi Hề Nhược vừa đi, vừa nghĩ ngợi.
Bạn của anh, chắc là cũng đại khái cùng một kiểu người đi? Tụ họp giống như buổi đàm phàm phán thương nghiệp vậy.
Quả như dự đoán, hai người đi vào phòng bao, Phó Triển Hành đã bắt đầu nói chuyện về động thái tài chính với một người đàn ông khác.
Người đàn ông kia với một cặp mắt đào hoa, nhưng lại không bày tỏ quá nhiều cảm xúc, khí chất trên người, vô cùng lạnh nhạt. Anh ta cũng đem theo bà xã, họ Thời tên Nhan, là một mỹ nữ ôn nhu.
Bùi Hề Nhược nhìn thấy mĩ nữ, còn vui hơn cả khi gặp được soái ca, liền lấy điện thoại ra, cùng chơi game với cô ấy.
Cũng nhìn thấy cả Từ Triều Sinh...Thực ra cô đã nhận ra Từ Triều Sinh từ sớm, trong một bữa tiệc của người bạn nổi tiếng trên mạng, hai người còn từng cùng nhau chơi game. Tuy nhiên, hôm nay mới thực sự nhớ kỹ được đối phương.
Sau khi hàn thuyên một hồi, mọi người bắt đầu chơi bài.
Bùi Hề Nhược tự nhiên ngồi bên cạnh Phó Triển Hành. Cô biết trong mắt rất nhiều người, cô chẳng giống một phu nhân điển hình chút nào, dứt khoát cũng không để ý nhiều, như thế nào thoải mái thì cứ như vậy. Dù sao người bị ảnh hưởng hình tượng cũng là Phó Triển Hành.
Trên chiếc bàn này, hai bên là Từ Triều Sinh và một người bạn khác, người đàn ông với đôi mắt đào hoa, khí chất lạnh nhạt ở phía đối diện tên là Yến Lễ.
Bùi Hề Nhược nhìn ra được, anh ta và Thời Nhan, cảm tình rất tốt.
Vừa rồi nghe nói, bọn họ đã quen biết nhau từ thời trung học, từ đó đã thích nhau rồi. Lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, lại không thể ở bên bạch nguyệt quang quen biết từ thời còn đi học.
Ách.
Bùi Hề Nhược không nhịn được nhìn Phó Triển Hành một lần nữa.
Lại phát hiện vận khí của tên hòa thượng này khá tốt.
Đúng lúc, anh gọi cô giúp anh xem bài. Vì thế Bùi Hề Nhược cũng không chút khách khí, cầm lấy bài của anh, đánh lung tung, chớp mắt liền thua sạch sẽ chỗ tiền mà anh vừa thắng được.
Ở phía đối diện, Yến Lễ nhẹ bật cười.
Phó Triển Hành nhìn cô, cũng không nói gì.
—
Ứng phó buổi tụ họp này xong, Bùi Hề Nhược tưởng rằng mình có thể rời đi rồi.
Nhưng không ngờ, tài xế lại kéo cô, ở giữa Thân thành hoa lệ, đi một vòng, lại một vòng.
Cuối cùng cô cũng phản ứng lại, "Phó Triển Hành, anh muốn đưa tôi đi đâu."
Phó Triển Hành không đáp lời, đưa điện thoại qua, để lên chiếc tủ nhỏ ở giữa hàng ghế, nhấn một cái.
Giọng của Thẩm Tư Diệu truyền đến.
"Anh họ, thực sự không phải là do em cố ý. Chỉ là em thấy bức tranh kia của chị Phàm Y thực sự rất đẹp, chị ấy cũng nói, là bức mà chị ấy vô cùng thích, chưa từ trưng bày ở triển lãm nào. Trùng hợp anh không cần đến, đương nhiên em hỏi anh có muốn nó không. Em cũng không biết là đã giành mất vị trí trưng bày của chị dâu mà."
Một đoạn phát xong, cô mở tiếp đoạn sau.
"Đúng, hôm đó là em cố ý nhắc đến...em muốn chị dâu hiểu lầm rằng quan hệ giữa anh và chị Phàm Y rất tốt..."
"Anh họ, anh trả lời điện thoại của em đi? Anh sẽ thực sự không cho em đến công ty thực tập đấy chứ!! Em thực sự sai rồi!! Về sau em không dám như vậy nữa!!"
Trên màn hình trò chuyện, Thẩm Tư Diệu có gọi cho anh vài cuộc, Phó Triển Hành đều không nhận.
Cô nhìn qua thời gian, cuộc đối thoại này, xảy ra từ mấy ngày trước.
Nói sao đây.
Trong lòng có nổi lên một chút cảm giác vô cùng vi diệu.
Sau khi biết rằng không phải là do anh làm, dường như đột nhiên, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bùi Hề Nhược còn chưa kịp phân tích kĩ cảm xúc vừa rồi của bản thân, đã thấy người đàn ông bên cạnh lấy lại điện thoại, nhàn nhạt nhìn cô, "Cô Bùi, trước khi em coi tôi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, có phải là nên hỏi trực tiếp tôi trước?" May là sau đó anh tỉ mỉ truy dò nguyên nhân, cuối cùng mới rõ được thái độ của cô thay đổi, bắt đầu từ buổi tiệc gia đình hôm đó.
Cái giọng điệu hỏi tội này, khiến Bùi Hề Nhược không nói nên lời.
Bây giờ nghĩ lại, dù là kỳ quái, nhưng tất cả cũng quá trùng hợp rồi.
Khoảng thời gian đó, trùng hợp Phó Triển Hành nói với cô một câu đầy ẩn ý, chỉ cần không cẩn thận liền có thể hiểu thành lời nói đe dọa. Trùng hợp, mẹ Bùi và bác dâu, đều không hẹn mà cùng điên cuồng giục cô về nước. Lại trùng hợp, Đổng Phàm Y và anh, lại là thanh mai trúc mã.
Hơn nữa nói từ việc Phó Triển Hành thuyết phục cô kết hôn, đã là một bộ dạng tâm cơ khó đoán, từng bước, từng bước một.
Cô vốn tưởng rằng anh là kẻ đầu xỏ.
Nào ngờ, sự việc lại chuyển biến ngược lại.
Lúc này, Bùi Hề Nhược chỉ muốn chỉ muốn lôi cổ người phụ trách phòng triển lãm ra: Sao Thẩm Tư Diệu có thể được coi là người của Phó gia được chứ! Cô ta là người của Thẩm gia mới đúng.
"Tôi..." Bùi Hề Nhược thất thế, ánh mắt nhìn khắp xung quanh, cuối cùng quyết định, "Tôi sẽ bồi thường để bày tỏ lòng xin lỗi."
"Bồi thường như thế nào đây?" Rõ ràng anh không định bỏ qua chuyện này, "Tối nay cô Bùi, khiến tôi thua không ít tiền."
Bá đạo tổng tài giống như anh đây, lại để ít chút tiền ấy ư?
Là nhân lúc lửa cháy nhanh chóng tấn công cô đúng không.
Bùi Hề Nhược đầy cảnh giác nhìn anh, nhấn mạnh trước, "Muốn tiền thì không có rồi." Mặc dù Giản Tinh Nhiên cho cô một khoản thù lao không tồi, nhưng cô phải tiết kiệm để mua nhà.
"Vậy cô Bùi, em nhớ rõ mặt tôi là được rồi." Anh giống như đã có dự liệu từ trước, đề nghị.
"Tại sao chứ? Sau đợt đó tôi cũng không có nhận nhầm anh thêm lần nào." Bùi Hề Nhược không phục.
Phó Triển Hành động vào chuỗi vòng, bất động thanh sắc, "Vậy thì đền tiền." Hoàn toàn là cái bộ dạng chủ nợ không nói đạo lý.
Bùi Hề Nhược nghẹn họng.
Đây là đang phải đối mặt với cái chết, chỉ được hai chọn một.
Cuối cùng, cô vẫn bị hiện thực cuộc sống khuất phục, nhả ra từng chữ một, cười hì hì nhìn anh, "Được, từ hôm nay trở đi, tôi nhất định sẽ ngày ngày nhìn anh Phó, nhất định sẽ nhớ rõ ngoại hình của anh."