Chương 9: Xuất đầu lộ diện, thích khách đến!

Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Nhâm Ngã Tiếu 24-10-2023 23:20:56

Những đồng môn đệ tử khác cũng hết sức xúc động, ánh mắt các nữ đệ tử nhìn về phía hắn tràn ngập dị sắc, tuổi tác hoa quý, thiếu nữ khó tránh khỏi hoài xuân, huống chi Khương Trường Sinh tuấn tú, ở bên trong Long Khởi quan có thể nói là nhất chi độc tú. Khương Trường Sinh lắc đầu bật cười nói: - Không có tác dụng gì, nói không chừng còn có phiền toái đây, ta lui xuống trước, các ngươi tiếp tục trò chuyện. Dứt lời, hắn tự mình rời khỏi. Mạnh Thu Hà không có ngăn cản, mà đang suy tư một vấn đề. Trường Sinh sư đệ bây giờ mạnh bao nhiêu? Phải tìm cơ hội luận bàn một chút... Trở lại trong phòng, Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa luyện công ở trên giường, Đạo Pháp Tự Nhiên Công bác đại tinh thâm, hắn cũng không rõ ràng cụ thể có bao nhiêu tầng, chỉ cần sau khi luyện thành công một tầng, mới có thể giải tỏa nội dung tầng tiếp theo. Một mực đến ban đêm, Thanh Khổ mới trở về. Từ sau khi trải qua giang hồ lịch luyện, Thanh Khổ càng yên lặng ít nói, trong ngày thường tắm ở trong võ học, diện mạo khí chất thoạt nhìn muốn thành thục hơn tuổi thật. Thanh Khổ nhìn Khương Trường Sinh, cũng không có nhiều lời, lên giường tĩnh toạ luyện công. Mấy ngày sau. Trần Lễ lần nữa đến đây bái phỏng Khương Trường Sinh. Bên cạnh đạo chuông, Trần Lễ hưng phấn nói: - Có khả năng, Trường Sinh, bệ hạ không ngờ lại khen ngợi ngươi, hôm qua tảo triều, bệ hạ nhắc đến võ đạo Đại Cảnh, hy vọng có thể thu nạp võ lâm nhân sĩ thi đậu Võ trạng nguyên, nhập ngũ đầu quân, còn đặc biệt nhắc đến ngươi một câu, nói trong Long Khởi quan có một thiếu niên đạo sĩ, mười hai tuổi đã có thực lực cao thủ nhất lưu. - Thế nào, đi thi Võ trạng nguyên đi, có bệ hạ câu nói này, không có người sẽ bài thủ đoạn gì với ngươi, chỉ cần võ công ngươi đủ mạnh, là sẽ thông suốt. Khương Trường Sinh lắc đầu nói: - Võ công của ta còn chưa đủ mạnh, mà ta còn tuổi nhỏ, không thích hợp quá sớm xuất thế. Trần Lễ ngẩn người, cảm khái nói: - Trường Sinh, ngươi tuổi còn nhỏ đã thấy xa, hiểu rõ hồng trần, ta hoài nghi có phải ngươi là thần tiên hạ phàm hay không. Hắn chưa bao giờ thấy qua thiếu niên lang trầm ổn như thế, mặc dù đối mặt với chỗ tốt cực lớn cũng không động tâm. Chợt hắn nói sang chuyện khác, nói: - Đại sư huynh các ngươi tiến vào giang hồ đã xông ra thanh danh, bất quá hắn đang gặp phiền toái, Thanh Hư đạo trưởng hôm nay đã xuống núi. Nghe vậy, Khương Trường Sinh mở mắt. Đại sư huynh Lý Trường Thanh ở bên trong Long Khởi quan như là đại gia trưởng, tuy là võ si, nhưng tính tình ôn hòa, rất chiếu cố cho đệ tử tuổi nhỏ, Khương Trường Sinh cũng cũng tràn ngập hảo cảm với hắn. Hắn tò mò hỏi: - Phiền toái gì? Trần Lễ bất đắc dĩ nói: - Tự nhiên là con gái tình trường, không biết sao hắn có quan hệ với nữ tử Ma Môn, bị Ma Môn bắt đi, Ma Môn buông lời, Thanh Hư đạo trưởng tự mình tiến đến nhận người. Khương Trường Sinh nhíu mày. Phản ứng đầu tiên của hắn là có bẫy. Không phải là có quyền quý nào đó cấu kết với Ma Môn bày ra, dụ Thanh Hư đạo trưởng ời đi, Long Khởi quan không còn cao thủ, có thể xuống tay với hắn? Không bài trừ khả năng này, cho dù trùng hợp, những tên kia cũng không sẽ bỏ qua cơ hội này. Từ khi Khương Trường Sinh đi vào Long Khởi quan, Thanh Hư đạo trưởng còn chưa bao giờ xuống núi, lần này xuống núi chính là cơ hội ngàn năm một thuở đối với những quyền quý kia. Khương Trường Sinh không có bối rối, nếu luận mỗi về chân khí trong cơ thể, hắn đã mạnh mẽ hơn Thanh Hư đạo trưởng mấy lần, lại nắm giữ võ học, chỉ là không có kinh nghiệm thực chiến, đến lúc đó cẩn thận một chút là được, dù sao nơi này là Kinh Thành, đối phương hẳn là không dám gióng trống khua chiêng. Trần Lễ nói tiếp chuyện Lý Trường Thanh, Lý Trường Thanh mang theo đệ tử đồng môn hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, ngẫu nhiên cứu được một nữ tử, nữ tử kia ôm ấp yêu thương, sau mới biết thân phận nàng chính là đệ tử Ma môn, còn là con gái của môn chủ, địa vị đặc thù, nữ tử kia thề phải gả cho Lý Trường Thanh, việc này đã truyền ra khắp giang hồ, thậm chí truyền đến trong Kinh Thành. Long Khởi quan là một môn phái duy nhất đứng ở trong Kinh Thành, địa vị đặc thù trên giang hồ, việc quan hệ đến Long Khởi quan, nhân sĩ giang hồ tự nhiên cảm thấy mới lạ. Trần Lễ nói nửa canh giờ, lưu lại một bao dược liệu mới rời khỏi. Thuốc này thích hợp cho người tập võ dùng, mười phần trân quý, thiên kim khó cầu. Khương Trường Sinh nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, yên lặng ghi lại phần nhân tình này, sau đó bắt đầu suy nghĩ sau này thế nào đối mặt với khả năng xuất hiện địch tập. Sau khi Thanh Hư đạo trưởng rời khỏi, Nhị sư huynh Mạnh Thu Hà đương gia làm chủ, màn đêm buông xuống, Long Khởi quan gà bay chó chạy, nghênh đón tiệc tối náo nhiệt mười mấy năm khó gặp, các đệ tử vui mừng, cực kỳ náo động. Khương Trường Sinh ở trong phòng luyện công, bị nhiễu làm loạn tâm, nhưng lại ngượng ngùng ra ngoài quát bảo ngưng lại. Đột nhiên! Khương Trường Sinh mở to mắt, hắn híp mắt, thầm nghĩ: - Gấp gáp như vậy sao? Hắn cảm nhận được trên mái hiên có khí tức của người nào đó, trong quá trình bò không có phát ra bất kỳ âm thanh gì, đổi lại võ phu bình thường, có khả năng không phát hiện được. Cũng không lâu lắm, một hương thơm kỳ lạ từ phía trên lan tràn rơi xuống. Mê hương! Khương Trường Sinh lập tức nín hơi, Đạo Pháp Tự Nhiên Công chính là công pháp tu tiên, hắn có khả năng nín hơi nửa canh giờ, vượt xa người bình thường. Nửa nén hương thời gian sau, hắn giả bộ tê liệt ngã xuống giường. Một đạo thân ảnh từ ngoài cửa sổ nhảy vào, tên thích khách này đúng là một đệ tử của Long Khởi quan, hai mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, hết sức không xuất chúng, hắn nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh trên giường, thầm nghĩ: - Công lực tên này vậy mà như thế cao, chống đỡ lâu như vậy.