Theo Trần Lễ, chỉ có Hoa Kiếm Tâm và Ma Chủ giao thủ qua, rõ ràng nhất Ma Chủ mạnh bao nhiêu, hắn hết sức tín nhiệm Hoa Kiếm Tâm, Hoa Kiếm Tâm nói Ma Chủ bị một lão ăn mày đánh lui, hắn báo cáo như lời nàng nói.
Trần Lễ cảm khái nói:
- Bạch Y vệ đã điều tra mấy tháng, không thấy nhiều lão khất cái có thể đánh lui Ma Chủ, hoặc là chủ nhân Cái Bang, hoặc là Phong Đạo Nhân đã điên mất, hai người này đều thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất khó tìm thấy.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Việc này cứ như vậy?
Chết quá nhiều người, huyên náo to lớn, cứ như vậy kết thúc, quá hoang đường đi.
Trần Lễ lắc đầu nói:
- Chẳng qua là kết thúc sự cố, chờ bệ hạ trở về, chắc chắn sẽ nhận tội, ta đã từ bỏ chức trách quan phủ, bị gia chủ điều đi Hộ bộ làm tiểu soa, tuy xuống chức, nhưng cũng tính như bảo vệ một mạng.
Khương Trường Sinh gật đầu, không có tiếp tục hỏi.
Trần Lễ nhìn về phía Hoa Kiếm Tâm, nói:
- Ngươi bây giờ có hai con đường, một, ta bây giờ có thể đưa ngươi đưa ra Kinh Thành, hai, chờ bệ hạ trở về hỏi tội, nếu Lý công công cùng với Bạch Y vệ thủ lĩnh đền tội, ngươi sẽ an toàn trở về.
Hoa Kiếm Tâm lắc đầu nói:
- Hai con đường này của ngươi đều là nói ta nghe theo thiên mệnh, đa tạ ý tốt của ngươi.
Trần Lễ yên lặng, mặt lộ vẻ vẻ áy náy.
Là hắn mời mới khiến cho Hoa Kiếm Tâm rơi vào khốn cảnh như vậy, hắn lại không cách nào giải quyết khốn cảnh cho Hoa Kiếm Tâm.
- Vậy ngươi dự định...
Trần Lễ hỏi.
Hoa Kiếm Tâm nói:
- Ta sau này sẽ theo bên cạnh Trường Sinh đạo trưởng, ngươi không cần lại lo lắng, đến mức Bạch Y vệ, ta đã không còn mong muốn.
Nàng hiện tại mỗi ngày đều đang nghiên cứu Ngọc Thanh Tuyệt Mạch Châm, chỉ muốn mạnh lên.
Cái đêm kia, Ma Môn truy sát nàng, không người có thể giúp nàng, loại cảm giác vô lực, tuyệt vọng kia, nàng không muốn lại trải nghiệm nữa.
Trần Lễ nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Cứ để nàng lưu lại đi, chỉ cần không hạ sơn, liền không sao đâu.
Trần Lễ cảm thấy có lý, gật đầu đồng ý.
Bởi vì Hoa Kiếm Tâm ở bên, hắn cũng không còn biểu đạt buồn bực trong lòng như trước kia ở một mình với Khương Trường Sinh, không có ngồi bao lâu, hắn liền rời khỏi.
Sau khi Trần Lễ rời khỏi, Khương Trường Sinh mở miệng hỏi:
- Ngươi cảm thấy Trần Lễ thuộc về một phái nào?
Hoa Kiếm Tâm trầm ngâm một lát, nói:
- Lòng hắn luôn nghĩ cho bách tính, người hết sức cứng đầu, chỉ nhận lý lẽ cứng nhắc, rất khinh thường tranh đấu phe phái, không thuộc về bất kỳ một phái nào
- Các ngươi như thế nào nhận biết nhau?
- Năm đó hắn thi đậu Trạng Nguyên, bệ hạ luôn chờ mong đối với hắn, phái ta đi ở sau lưng thủ hộ hắn, bảo vệ hắn vài năm, bởi vì một vài trùng hợp, chúng ta quen biết nhau.
Hoa Kiếm Tâm trả lời, trong lòng nàng tò mò không hiểu Khương Trường Sinh muốn làm cái gì, nhưng lại không dám hỏi ra.
Cao nhân như thế ở Kinh Thành, chắc chắn không phải tu đạo đơn giản như vậy.
Khương Trường Sinh không hỏi thăm nữa, phất tay ra hiệu nàng lui ra, sau đó tự mình đi vào trong phòng luyện công.
Mục tiêu tiếp theo chính là Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ năm.
Sau khi đi đến tầng thứ năm, gặp gỡ Thông Thiên cảnh trong hoàng cung, lại chấp hành kế hoạch to gan trong lòng của hắn kia.
Đấu trí với hoàng đế, không thể lỗ mãng đâm đầu, nên lấy tu luyện làm chủ.
Cùng lắm thì chơi chết hắn.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, khuyên bảo chính mình bất cứ lúc nào đều không thể cuồng vọng, nhất định phải có niềm tin tuyệt đối rồi hả ra tay...
Trên đại điện kim bích huy hoàng, Khương Uyên bệ vệ ngồi trên long ỷ, hắn đầu đội Đế quan hiển thị rõ bá khí của đế hoàng, văn võ hạ thần cả điện đều cúi đầu, không dám đối mặt, ngay cả các hoàng tử đều cũng giống như thế.
Lý công công đứng ở bên dưới Khương Uyên một chút, thân thể cong cong, giống như hết thảy không có quan hệ gì với hắn.
Khương Uyên cười lạnh nói:
- Làm sao? Cả đám đều câm, nội thành chết hơn hai trăm người, trái lại cấm quân, Bạch Y vệ, liền mất tích một Bạch Y vệ? Các ngươi còn có thể lại hoang đường thêm nữa sao?
Hình bộ thượng thư Dương Triệt tiến lên quỳ xuống, than thở khóc lóc, kêu khóc.
- Bệ hạ, Dương gia ta chết bảy mươi ba nhân khẩu, ngay cả đệ đệ của thần... Thỉnh bệ hạ làm chủ.
Một văn thần khác cũng đi tới quỳ xuống, hô:
- Hồng gia ta mất một trăm lẻ hai người, sau lưng Ma Môn tất có người đang thôi động, đoạn thời gian kia Bạch Y vệ tập thể tan biến, tất cả cấm quân đều giả chết, làm sao cầu bọn hắn đều vô dụng, sau lưng tất có trọng thần hạ lệnh, xin bệ hạ nghiêm tra!
Ngay sau đó, lại có hạ thần khác quỳ xuống.
Nhị hoàng tử Khương Minh nhíu mày, Thái Tử Khương Càn cũng giống như thế.
Chỗ dựa của Khương Minh là Hồng gia, chỗ dựa của Khương Càn là Dương gia, bọn hắn theo hoàng đế rời kinh, chỗ dựa của mỗi người đều bị tập kích, bọn hắn cảm thấy là phe phái của hoàng tử khác đang gây chuyện.
Khương Uyên hừ lạnh một tiếng, như rồng ngâm vang lên, để trong lòng mọi người như chịu phải một búa, trong điện huyên náo hơi ngừng.