Chương 41: Phù Chú Chi Thuật, võ lâm chí tôn (1)

Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Nhâm Ngã Tiếu 24-10-2023 23:20:56

Sáng sớm hôm sau, Khương Trường Sinh luyện công ở trong đình viện, dẫn đầu Bạch Long hấp thu tinh hoa nhật nguyệt. 【 Khai Nguyên năm thứ mười tám, Ma Môn náo loạn Kinh Thành, ngươi nương tựa theo thực lực bản thân, thành công vượt qua một kiếp, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— pháp thuật Ngọc Thanh Tuyệt Mạch Châm 】 Thấy hàng chữ này, Khương Trường Sinh lộ ra nụ cười. Chờ ôn dịch kết thúc, hắn hẳn là có thể lần nữa thu hoạch được một lần ban thưởng. Hắn bắt đầu tiếp nhận truyền thừa Ngọc Thanh Tuyệt Mạch Châm, pháp thuật này cũng không phải là y thuật sử dụng, mà là châm giết địch, chân khí hóa châm, vào cơ thể thì đoạn kinh mạch người ta, cực kỳ bá đạo. Nói tóm lại, pháp thuật này cũng không có đến mức độ Khương Trường Sinh thoát thai hoán cốt. Khương Trường Sinh tổng kết một phen, kiếp nạn đối với bản thân càng nguy hiểm, ban thưởng càng lớn, tựa như Đạo Pháp Tự Nhiên Công, hắn vừa ra đời không có lực lượng, khi đó là thời điểm nguy hiểm nhất. Theo hắn càng ngày càng mạnh, nguy hiểm hẳn là càng ngày càng thấp, như thế cũng rất tốt. Nếu như hắn thật trường sinh bất tử, vậy hắn cần theo đuổi chính là vô địch tuyệt đối. Chỉ cần vô địch, hắn có thể tùy tâm sở dục. Trước mắt còn nhìn không thấu thiên hạ này, trong Đại Cảnh có người nào mạnh nhất, còn khó nói, nghe Ma Chủ nói, Bắc đẩu võ lâm, Tông Sư có không ít, càng có nhân tài thiên tư vô song mới nổi, Khương Trường Sinh còn cần nỗ lực. Hắn theo đuổi vô địch, cũng không phải là một đánh một vô địch, mà là khắp thiên hạ cùng hắn đối nghịch, hắn có thể một người đánh nổ khắp thiên hạ, đây mới thực sự là vô địch. Thiên hạ này cũng không chỉ là Đại Cảnh triều, thiên địa bao la, võ đạo vô biên, quỷ mới biết còn có bao nhiêu cường giả. Có lẽ tu luyện thành tiên là sẽ vô địch thiên hạ. Khương Trường Sinh vừa nghĩ, vừa bắt đầu tu hành Ngọc Thanh Tuyệt Mạch Châm. Lúc này, cửa phòng ốc bên cạnh bị đẩy ra, Hoa Kiếm Tâm đi tới, nàng thay đổi một thân đạo bào, tóc dài rối tung, đúng là một gương mặt xinh đẹp, không nói khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là sắc đẹp thượng thừa. Cánh tay trái của nàng bị vải trắng bao bọc, trong thời gian ngắn rất khó khỏi hẳn. Nàng nhìn thấy Khương Trường Sinh, hơi xuất thần. Đây là nàng lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Khương Trường Sinh tại giữa ban ngày. Lần đầu tiên nhìn thấy Khương Trường Sinh, nàng đã bị kinh diễm, nhưng bây giờ Khương Trường Sinh rất có khí chất xuất trần của cao nhân đắc đạo, dưới ánh mặt trời giống như lúc nào cũng có thể sẽ vũ hóa thành tiên. Hoa Kiếm Tâm đột nhiên nhìn thấy trên vai Khương Trường Sinh có một đầu Bạch Xà, Bạch Xà tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của nàng, không ngờ lại leo xuống từ trên thân thể của hắn, hướng về phía nàng bò tới. Thấy con rắn này, Hoa Kiếm Tâm nổi da gà, cuộc đời của nàng sợ rắn nhất. - Bạch Long, sau này không nên tới gần nàng. Âm thanh của Khương Trường Sinh vang lên, hắn cảm nhận được Hoa Kiếm Tâm hoảng sợ. Bạch Long nghe xong, chỉ có thể quay đầu, chẳng qua là thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Hoa Kiếm Tâm, cái này khiến Hoa Kiếm Tâm thấy hoang đường. Con rắn này hiểu nhân tính? Khương Trường Sinh không có mở mắt, nói: - Ngươi trước dưỡng thương, thương lành, ta sẽ dạy ngươi mạnh lên. Hoa Kiếm Tâm cung kính gật đầu... Bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây, ở giữa dãy núi có một con sông lớn chảy xuôi, một đội thuyền to lớn đang tiến lên, xung quanh còn có mấy chục chiếc thuyền gỗ đi theo, tất cả phía trên đều là Bạch Y vệ, cấm quân. Khương Uyên người mặc long bào đứng ở đầu thuyền, gió sông lay động hai tóc mai hoa râm của hắn, một Bạch Y vệ nhảy đến boong thuyền, bước nhanh đi đến phía sau hắn, nửa quỳ xuống, hai tay dâng lên một lá thư. Khương Uyên đưa tay, đưa lưng về phía Bạch Y vệ, cách không đem thư hút đến trong lòng bàn tay, hắn bắt đầu dò đọc nội dung trong thư này. Đợi hắn xem xong, song chưởng hắn ngưng tụ ra chân khí, xoắn nát lá thư, hóa thành mảnh giấy, bay vào trong sông lớn. Khương Uyên thả lỏng hai tay sau thắt lưng, lại không nói gì. Bạch Y vệ chờ trong chốc lát, sau đó lặng yên rời khỏi. Sau đó, Thái Tử Khương Càn, Nhị hoàng tử Khương Minh đi tới, đi vào sau lưng Khương Uyên hành lễ. - Phụ hoàng, nhi thần và nhị đệ đánh cược, hắn nói ngài ban bố chiêu võ lệnh có thể đưa tới Bắc đẩu võ lâm, nhi thần cược không thể, nhiều nhất đưa tới nhiều vị cao thủ tuyệt đỉnh. Khương Càn cười ha hả nói, tâm tình rất không tệ. Khương Uyên nửa quay người, nhìn nghiêng hắn, cười hỏi: - Ồ? Ngươi cảm thấy trẫm không vào pháp nhãn của Bắc đẩu võ lâm? Khương Càn lắc đầu nói: - Tự nhiên không phải, chẳng qua là cấp bậc tồn tại Bắc đẩu võ lâm nếu vào triều, võ lâm nhất định bị gạt bỏ, so với công danh bổng lộc, bọn hắn càng để ý địa vị trong chốn giang hồ. Khương Minh khịt mũi coi thường, nói: - Đại Cảnh triều cũng không phải Sở triều, chúng ta có dã tâm thôn tính thiên hạ, đây mới là vừa bắt đầu, đợi Đại Cảnh chiếm đoạt các vương triều khác, võ lâm Đại Cảnh cũng có thể mở rộng bản đồ, sớm gia nhập chúng ta, ngày sau địa vị càng cao.