Có khả năng hung thủ còn muốn gây án thêm lần nữa. Mấy vị đồng nghiệp trước đây của Lệ Tuyết bắt đầu báo cáo lên cấp trên theo đúng quy trình.
Trên danh nghĩa bảo vệ hiện trường, bọn họ bèn đứng gác ngay trước cửa hang động, liên tục gọi điện thoại đi.
Phát hiện ra tung tích của Mạnh Trường Hỉ là một công trạng lớn, cho nên hai vị cảnh sát nọ có thái độ rất tốt đối với Hàn Phi. Song theo bản năng, bọn họ vẫn chặn Hàn Phi ở bên ngoài hang động. Điều này chứng tỏ các đồng chí đây vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Hàn Phi.
"Những việc tiếp theo cứ giao cho chúng tôi là được rồi."
Đội chi viện của phía cảnh sát cũng chạy đến ngay sau đó. Hàn Phi nhìn chằm chằm bức ảnh kia của mình, vừa hay hắn cũng chẳng dự tính tiếp tục ở lại đây làm gì.
"Có thể giúp ích được cho các anh, chị là được rồi. Vậy tôi không ở lại làm phiền mọi người nữa." Hàn Phi là một diễn viên chuyên nghiệp, lại thêm việc bản thân được rèn luyện trong game, cho nên người khác rất khó có thể đọc được nội tâm của hắn thông qua sự thay đổi biểu cảm.
Ngoài mặt, tất cả mọi người đều vui vẻ hòa hảo. Thế nhưng trên thực tế, Hàn Phi đã có dự định khác cho mình.
"Lệ Tuyết, chị có thể đưa tôi về không?"
"Được."
Hai người đầu tiên phát hiện ra hang động lại là người rời khỏi đó sớm nhất. Lệ Tuyết lái mô tô đưa Hàn Phi về lại khu vực phố cổ.
Trên suốt đoạn đường, chẳng ai nói với ai lời nào. Mãi cho đến khi Hàn Phi xuống xe, Lệ Tuyết không nhịn được nữa mới mở miệng hỏi.
"Có phải là cậu vẫn cho rằng hung thủ là Mạnh Trường An?"
"Sự hoài nghi của tôi đối với Mạnh Trường An không hề giảm bớt. Chỉ có điều, các chị nói cũng không sai. Mạnh Trường Hỉ chôn cất đám xác kia là thật, gã ta đích xác là đã phạm tội." Hàn Phi trả mũ bảo hiểm lại cho Lệ Tuyết, không nói thêm điều gì nữa.
Chờ sau khi Lệ Tuyết rời đi, Hàn Phi nhìn tòa chung cư trước mặt, thọc tay vào túi quần, chạm vào cây chích điện.
Nếu đổi lại là người khác, khi biết tình trạng bản thân có thể đang bị theo dõi, đoán chừng sẽ rất khó có thể bình tĩnh đi vào lối hành lang về nhà mình một cách bình thường như thế. Song Hàn Phi thì không như vậy. Hắn đã từng bước vào cái hành lang đáng sợ, khủng khiếp hơn thế này cả trăm lần rồi cơ mà.
Chuẩn bị tâm lý sẵn sàng xong, Hàn Phi vừa định đi vào bên trong thì điện thoại trong tay hắn bỗng rung lên một cái.
Sau khi nhìn thấy là tin nhắn đến, nét mặt của Hàn Phi trở nên khá kỳ quái.
"Cha của Ngụy Hữu Phúc tại sao lại nhắn tin cho mình vào đúng lúc này?" Chỉ mới nghĩ thoáng qua, hắn đã nhanh chóng hiểu rõ điểm mấu chốt trong ấy.
Bản thân là người nằm trong tầm chú ý trọng điểm của phía cảnh sát, xung quanh chỗ ở được bố trí camera giám sát chặt chẽ, Mạnh Trường Hỉ nếu muốn gặp mình tại chỗ này sẽ rất khó khăn. Cho nên biện pháp hữu hiệu nhất chính là dời địa điểm đến một chỗ khác, và phải nhờ sự trợ giúp của người thứ ba thì mới hoàn thành được cuộc hẹn gặp mặt này.
"Giả sử người trước đây theo dõi mình chính là Mạnh Trường Hỉ, vậy thì khẳng định là gã ta đã biết mối quan hệ giữa mình và cha của Ngụy Hữu Phúc khá tốt, thậm chí còn đích thân đáp ứng sẽ chăm sóc cho ông cụ nữa."
Nhấn vào tin nhắn, nội dung bên trong rất đơn giản, cha của Ngụy Hữu Phúc muốn gặp mặt hắn.
Không nói lời dư thừa thì cũng sẽ không có chỗ sơ hở.
Hàn Phi lập tức trả lời tin nhắn cho đối phương, sau đó vội vàng đi về Phố Bắc của khu phố cổ.
Băng ngang qua trường quay bộ phim [Hoa Tội Ác], khoảng sân bên ngoài khu nhà ở đó rất vắng vẻ ảm đạm, cả đoàn phim đều không làm việc.
"Đạo diễn Khương không quay tiếp à? Ông ấy quyết định chờ cho vụ án kết thúc ư?"
Đối với Hàn Phi mà nói, đây là một tin tốt lành. Chỉ có điều, hiện giờ không phải là lúc chú ý đến những thứ này. Hắn từng đến nhà ông cụ kia một lần cùng với Lệ Tuyết nên biết được nhà của ông ấy và bà cụ Mạnh Thi nằm trong cùng một tòa nhà.
Cha của Ngụy Hữu Phúc sống ở tầng 4, Mạnh Trường Thọ thừa hưởng căn hộ của bà cụ Mạnh Thi ở tầng 3.
Hàn Phi không đánh động tới bất kỳ ai, lặng lẽ đi lên tầng 4. Hắn gõ cửa phòng, kết quả phát hiện ra cánh cửa căn hộ không bị khóa.
"Bác ơi, bác có nhà không?" Đóng kịch thì phải đóng cho trọn vai. Hàn Phi làm như thể mình chẳng biết gì hết, đi thẳng vào trong nhà. Trên thực tế, mỗi sợi dây thần kinh của hắn đều đã căng cứng hết cả.
Dường như cánh cửa phòng bếp không đóng, có thể nghe ra được tiếng nước chảy róc rách. Khi Hàn Phi đi về phía phòng bếp, cánh cửa phòng ngủ bên cạnh bỗng bật mở.
Hắn lập tức xoay người né qua một bên, sau đó rút ngay thiết bị chích điện tự vệ ra.
Tuy nhiên, bởi đã từng gặp quá nhiều việc đáng sợ trong game, cho nên vào lúc này Hàn Phi lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bản thân hắn cũng phải ngạc nhiên.
Rõ ràng trong căn hộ có thể có nghi phạm bỏ trốn đang ẩn nấp, nhưng hắn lại hoàn toàn không sợ hãi, trong lòng cực bình tĩnh, đôi con ngươi thâm trầm tựa giếng sâu.
"Người bình thường nhìn thấy khuôn mặt của tao, đoán chừng sẽ bị dọa cho chết khiếp, vậy mà mày lại chẳng có tí phản ứng nào cả. Quả nhiên là tao đã không nhìn lầm mày. Cái nghề diễn viên chẳng qua chỉ để giúp mày đánh lừa người khác thôi nhỉ."
Âm thanh kia khàn khàn, như thể trong họng ngậm cả đống bột sắt, chỉ cần nghe được giọng nói này là có thể cảm nhận được một loại đau đớn.
"Ông vậy là vẫn đoán sai rồi. Tôi chính là một người chuyên diễn hài."
Hàn Phi nhìn vào trong phòng ngủ, một người có khuôn mặt bị bỏng nặng đang đứng ngay cửa phòng.
Cả khuôn mặt của gã đều bị đốt cháy, thậm chí còn không nhìn ra được ngũ quan, chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời sắc bén tựa lưỡi dao.
Khi Hàn Phi vẫn đang đánh giá người nọ, đối phương cũng đang nhìn lại hắn.
"Hình như mày đã sớm biết tao sẽ ở đây chờ mày." Người đàn ông bị hủy dung hoàn toàn kia lộ ra một nụ cười khủng khiếp: "Trên người của mày có một thứ mùi hôi mà tao rất quen thuộc. Trước đó mày từng đi vào đường thoát nước ngầm dưới xưởng làm nước đá Đông Hoa phải không? Tao chưa từng lộ ra bất cứ sơ hở nào cả, tại sao mày có thể tìm đến chỗ đó được?"
"Ông đặt quá nhiều câu hỏi rồi đấy, Mạnh Trường Hỉ." Sau khi Hàn Phi nói ra cái tên này, nụ cười của người đàn ông trong phòng ngủ kia vụt tắt.
Nhìn thẳng vào gương mặt kinh khủng đến đáng sợ của người đàn ông trước mặt, Hàn Phi hoàn toàn không tỏ vẻ e dè. Phản ứng bình tĩnh này của hắn khiến cho người đàn ông nọ không dám hành động khinh suất.
Cả hai đứng đối diện nhìn nhau một lúc. Mãi lâu sau, người đàn ông bị phá hủy cả khuôn mặt kia mới từ từ giơ hai tay lên: "Đã từ rất lâu rồi, không còn ai gọi cái tên này của tao nữa. Yên tâm đi, tao không có ác ý gì với mày đâu."
"Tôi biết." Hàn Phi chầm chậm lui về phòng khách: "Cha của Ngụy Hữu Phúc đang ở đâu?"
"Ông lão đang ngủ rồi. Tao sẽ không hại ông ấy."
Mạnh Trường Hỉ, kẻ đã bị hủy hoại dung nhan hoàn toàn ấy, mở cửa một gian phòng ngủ khác ra; cha của Ngụy Hữu Phúc đang nằm trên chiếc giường trong đó, hơi thở đều đặn.
Nhìn thấy ông lão vẫn được an toàn, Hàn Phi thở phào một hơi. Động tác cực nhỏ này của hắn đã thu hút sự chú ý của Mạnh Trường Hỉ: "Trước đây tao từng theo dõi mày, thấy mày đối xử rất tốt với thân nhân của những người bị hại trong vụ án Chặt thây – ghép xác. Lẽ nào mày cũng là một trong những thân nhân của người bị hại ư?"
Hàn Phi nhớ lại mấy người bạn sống cùng nhà trong căn hộ ma ám, khẽ gật đầu: "Tôi có lý do nhất thiết phải bắt cho bằng được hung thủ. Qua điều tra của tôi, khả năng Mạnh Trường An là kẻ bị tình nghi gây án rất lớn. Chỉ có điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là tại sao ông lại đột nhiên mất tích vào mấy năm trước?"
"Nếu như tao không biến mất, người chết tiếp theo chính là tao và vợ của mình." Mạnh Trường Hỉ sờ vào vết sẹo trên mặt của bản thân: "Anh cả và tên súc sinh kia đều bị điên cả rồi."
"Anh cả? Là Mạnh Trường Thọ ư?" Hàn Phi híp mắt lại. Cuối cùng, chân tướng bị phủ bụi nhiều năm sắp sửa lộ ra rồi!
"Tao biết là mày sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng việc tao lựa chọn bốc hơi khỏi nhân gian, có một phần nguyên nhân rất quan trọng là vì anh cả." Vết sẹo trên mặt của Mạnh Trường Hỉ nhăn nhúm lại vào nhau: "Vào lúc mẹ của tao bị sát hại, có một vấn đề mà tao nghĩ mãi vẫn không thông, chính là tại sao bà lại dắt theo Thần Thần đi đến xưởng làm nước đá Đông Hoa? Chẳng có lý do gì để làm như vậy cả. Sau đó, tao nghĩ đến một khả năng, không phải mẹ của tao dắt Thần Thần tới đó, mà là có người lợi dụng Thần Thần để lừa bà ấy đến.
Trước đây, tao vẫn luôn nghi ngờ Mạnh Trường An, cứ liên tục an ủi anh cả. Thế nhưng sau đó tao mới phát hiện ra, mọi chuyện hình như không phải như thế." Không thể nghe ra cảm giác vui buồn trong giọng điệu của Mạnh Trường Hỉ. Tựa như ông ta đã mất đi tình cảm của con người: "Anh cả rất thật thà, đầu óc lại chẳng mấy lanh lợi, tính tình thì rất tốt, cho nên ai cũng cảm thấy anh ấy dễ bị bắt nạt. Sau khi Thần Thần và mẹ của tao xảy ra chuyện, anh cả bèn trở nên điên điên khùng khùng, cả ngày không nói lấy một câu nào. Vì lo lắng cho sức khỏe của anh ấy, tao bèn đưa anh cả tới bệnh viện tịnh dưỡng, hơn nữa còn làm một loạt kiểm tra."
"Sau đó thì sao?"
"Vốn dĩ tao chỉ sợ anh cả đau lòng quá độ, dẫn tới ảnh hưởng tới sức khỏe. Nhưng sau đó, kết quả kiểm tra não bộ đã khiến cho tao phải kinh hãi." Những việc này đều xảy ra vào 10 năm trước, vậy mà Mạnh Trường Hỉ lại nhớ rõ mồn một: "Nhìn vào kết quả trên tấm phim chụp cắt lớp phát xạ Positron, tao nhận ra thùy trán, vỏ thùy trước trán, thùy thái dương và vùng biên vỏ đại não đều có dấu hiệu khiếm khuyết chức năng. Và khi ghép nối những chỗ bị khuyết thiếu này lại với nhau, chính là hình dạng của một con bướm."