Chương 4: Phát triển theo chiều hướng nói không nên lời mất rồi
Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi
Ngã Hội Tu Không Điều05-09-2023 21:28:39
Trước khi lọt hố game "Cuộc Sống Hoàn Mỹ" này, Hàn Phi từng lên mạng tìm hiểu về các chiến lược chơi, những đánh giá tốt và lượt like chiếm đa số. Rất nhiều người chơi closed beta đều cho rằng, đầu game này là một thiên đường nhân tạo, hàm chứa sự kỳ vọng và mong đợi về cuộc sống tươi đẹp mà con người luôn hướng tới.
Trước đây Hàn Phi cũng từng ảo tưởng về cảnh tượng của bản thân khi tiến vào game: nào là kết giao thêm rất nhiều bạn bè, nào là không phải sầu não vì tiền nữa. Cuộc sống sẽ "vô vị" theo hướng lặp đi lặp lại cảnh bản thân chìm ngập trong vàng son, hào hoa xa xỉ, hưởng lạc sa đọa.
Trong tưởng tượng thì đẹp đẽ là thế, nhưng hiện thực chính là: Hàn Phi phải giữ chặt con dao phay từng giờ từng khắc rồi cuộn mình núp trong chiếc chăn cũ nát, hít thở bầu không khí ẩm mốc lãng đãng trong không trung, toàn thân căng cứng nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ điện tử treo trên mảng tường đã bong tróc lớp sơn một cách nghiêm trọng.
2:30 rạng sáng!
Nhiệm vụ "Ngủ" của tân thủ đã bắt đầu được một lúc, trong phòng im ắng tĩnh lặng, không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra cả.
Hàn Phi cũng bắt đầu dao động dần. Tuy lời nhắc nhở của cụ bà rất đáng sợ, nhưng nói thế nào đi nữa thì đây cũng là một loại game mô phỏng cuộc sống theo phong cách chuyên về chữa trị.
Cho dù cuộc sống có gian khổ mấy đi chăng nữa, trên đời cũng không có ai phải chạy đi giao du với những tên cuồng sát biến thái và những truyền thuyết linh dị cả.
Lại thêm 10 phút trôi qua, căn phòng vẫn bình thường như cũ, Hàn Phi dần thả lỏng người hơn.
Vì không được rời khỏi giường, hắn bèn nhàm chán mở coi bảng thuộc tính, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.
"Thể loại game cảm quan như thế này sau khi được opened-beta chắc chắn sẽ bùng nổ. Mình cứ tích lũy kinh nghiệm chơi game trước, nói không chừng sau này còn có thể kiếm thêm thu nhập từ trò này ấy chứ."
Họ tên: Hàn Phi
Số hiệu quyền hạn: 00000
Cấp bậc: 1
Chức nghiệp: Không
Trí tuệ: 6 (phiếm chỉ năng lực và năng lượng về trí nhớ, tư duy, cảm xúc, tinh thần, ... từ đại não, bao gồm nhiều phương diện như: trí lực, tâm lý, kinh nghiệm, tri thức... )
Thể lực: 4 (gồm tất cả các năng lực liên quan đến thể năng)
Mị lực: -10 (mị lực không phải là một khái niệm số lượng quy định, mỗi người đều có mị lực đặc thù của riêng mình)
Vận may: 9 (Giá trị càng cao thì sẽ càng may mắn)
Ác niệm: 0 (phỏng đoán xem một người có thể xấu đến mức nào?)
Giới hạn tinh thần: 100 (dưới sự ảnh hưởng của đủ loại hoàn cảnh trong và ngoài, dựa vào sự tự điều tiết của bản thân, trạng thái tinh thần của mỗi người sẽ ở mức ổn định. Song trạng thái tinh thần của cá nhân không thể nào giữ vững mãi không đổi được. Khi phải chịu những kích thức vượt quá một giới hạn chịu đựng nào đó, người chơi sẽ bị cưỡng chế logout. Nói một cách đơn giản, khi chịu kích thích dữ dội, giới hạn tinh thần càng thấp thì càng dễ phát điên)
Giá trị sinh mạng: 100 (giá trị sinh mạng tuột xuống 0 thì nhân vật sẽ tử vong. Chú ý, mỗi người chỉ có một sinh mạng, sau khi tử vong tất cả số liệu sẽ về 0)
Thiên phú: Hồi hồn (Chưa rõ cấp bậc thiên phú, hiệu quả chưa rõ, một vài người chơi may mắn khi xác lập số hiệu sẽ đạt được một thiên phú)
Bảng kỹ năng (tất cả các năng lực mà người chơi nắm được đều xuất hiện ở đây): Trung cấp diễn xuất, Sơ cấp trù nghệ.
Phẩm cách: Không (điểm sáng trong nhân cách, bao gồm đủ loại phẩm giá, có thể xuất hiện sự trợ giúp cực lớn trong cuộc sống của bạn)
Đọc xong bảng thuộc tính, Hàn Phi có cảm giác thật khó tin. Nhân vật game không biết đã xây dựng xong từ bao giờ, hơn nữa hầu như hoàn toàn tương thích với bản thân ở thế giới thực.
Lẽ nào tài khoản game cũng bị ràng buộc bởi các thông tin công dân ư? Được tự động nhận dạng qua khuôn mặt hả? Ngoài ra... mỗi nhân vật trong game chỉ có một mạng, sau khi tử vong thì tất cả các trị số trở về 0, điểm này có hơi khắc nghiệt rồi."
Rất nhiều đầu game hiện nay, vì để tăng thêm thể nghiệm trong game mà không ngừng điều chỉnh mức độ trừng phạt tử vong, nhưng game này thì lại đi ngược lại với xu thế ấy, làm giống y như trong hiện thực, chỉ cần nhân vật tử vong thì sẽ mất hết tất cả.
"Xem ra mình phải thận trọng hơn rồi. Tòa nhà mình đang ở có chút bất thường, nhất định phải nghĩ cách dọn đi sớm mới được..."
Ánh mắt của Hàn Phi còn chưa rời khỏi bảng thuộc tính, bỗng một âm thanh kỳ lạ không một dấu hiệu báo trước vang lên.
Hàn Phi nheo mắt, nằm bò trên giường tựa như một con mèo: "Trong căn hộ này chỉ có một mình mình, vậy thì tiếng động vừa rồi phát ra từ đâu?"
Âm thanh ấy không lớn, chỉ vì buổi đêm vô cùng yên tĩnh, cho nên Hàn Phi mới nghe rõ rành rành được.
Hắn nắm chặt con dao phay, hai mắt đã quen với bóng tối quét quanh tất cả đồ dùng trong phòng.
Bản thân căn hộ này cực kỳ cũ nát, lại thêm tất cả các cửa sổ đều bị bít chặt bởi các tấm gỗ nên sẽ tạo cho người ta cảm giác vô cùng áp lực.
Khi mới bắt đầu, Hàn Phi còn chưa cảm nhận được gì, nhưng hiện giờ đã ở đây đủ lâu, thâm tâm hắn càng ngày càng cảm thấy không thoải mái.
"Liệu căn hộ này trước đây có phải là căn nhà ma hay không? Cụ già kia không muốn mình ham của rẻ... thông thường thì tiền thuê những căn nhà có ma đều rất thấp."
Cạch cạch...
Do quá căng thẳng, vốn dĩ Hàn Phi đã bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, mà vào đúng lúc này âm thanh kỳ lạ kia lại một lần nữa vang lên.
Hắn nín thở, nhìn phòng khách tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy những hình thù đen sậm của các đồ dùng gia dụng, tựa như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể chuyển động vậy.
"Rốt cuộc tiếng động từ đâu truyền tới chứ?"
Hàn Phi quét mắt nhìn khắp phòng, cuối cùng dừng ngay cánh cửa nhà vệ sinh.
Đôi đồng tử của hắn dần thu nhỏ lại, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Đùng!
Hàn Phi nhìn thấy rõ ràng tay nắm cửa nhà vệ sinh đang chuyển động!
"Không thể nào! Lúc bước vào nhà vệ sinh trước khi tắt điện thì trong đó làm gì có người!"
Bầu không khí dường như ngưng đọng lại, Hàn Phi thậm chí còn không dám chớp mắt.
Ổ khóa bắt trên cánh cửa nhà vệ sinh là mẫu khóa hai đầu trong và ngoài cửa nối liền nhau từ nhiều năm về trước, nếu có người ở bên trong vặn tay nắm cửa thì tay nắm bên ngoài cũng sẽ chuyển động theo.
"Bà cụ kêu mình phải khóa chặt cửa nhà vệ sinh, lẽ nào là vì cụ ấy đã biết trong nhà vệ sinh của căn hộ này có thứ gì đang ẩn núp ư?"
Chiếc đồng hồ treo tường vẫn phát ra những tiếng tích tắc tích tắc, thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, cho đến 2:44' rạng sáng, tay nắm cửa nhà vệ sinh lại phát ra tiếng động một lần nữa.
Động tác của thứ bị nhốt trong nhà vệ sinh ngày càng mạnh dần, trong căn phòng không một bóng người, tay nắm cửa nhà vệ sinh bắt đầu chuyển động lên xuống không ngừng!
Cạch! Cạch! Cạch!
Âm thanh khóa cửa rung lắc không ngừng tra tấn thần kinh. Hàn Phi sống chết nhìn chằm chằm vào cây lau nhà đang chặn trên tay nắm cửa, nó đang trượt xuống dần từng chút theo mỗi nhịp chấn động với cường độ mạnh dần, cánh cửa nhà vệ sinh cũng vì thế mà nhanh chóng bị hé ra một khe hở.
Không rõ trong bóng đêm đen kịt kia đang ẩn chứa thứ kinh khủng nhường nào, nhưng chớp mắt căn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh dị thường.
Không lâu sau, năm ngón tay trắng bệch thò ra qua khe cửa, rồi một cánh tay mảnh khảnh giữ chặt lấy cây lau nhà chặn ngay tay nắm kia.
"Đó là cái gì?"
Sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh, tay chân Hàn Phi cũng trở nên lạnh cóng. Hắn biết rõ bản thân chỉ đang chơi game mà thôi, nhưng theo bản năng, cơ thể lại nhắc nhở hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thế rồi cây lau nhà chặn ngang tay nắm bị nhấc ra, cánh cửa nhà vệ sinh vốn đang bị đóng kín tựa như bị một cơn gió nào đó thổi qua, không hiểu sao bị mở toang ra.
Căn hộ vốn đã tắt điện, phía trong nhà vệ sinh tối thui kia không hề có gì cả, cứ như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
"Cửa mở vào bên trong, nhưng tủ giày vẫn chặn ngay lối cửa ra vào, cái thứ kia có vẻ vẫn chưa ra được."
Hàn Phi nắm chặt con dao phay, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt trên chiếc tủ chắn lối cửa nhà vệ sinh.
Mồ hôi hột theo xương gò má trượt xuống, trái tim đập thình thịch, hắn không ngừng cảnh giác cao độ, ấy vậy mà trong phòng không còn vang lên tiếng động kỳ lạ nào nữa.
"Cái thứ kia còn núp trong nhà vệ sinh à?"
Ánh mắt hắn vô thức quét quanh phòng khách. Trước đó Hàn Phi đã nhớ kỹ vị trí sắp đặt đồ đạc trong căn hộ, cho nên hắn nhìn sơ qua những hình dáng đen thẫm trong bóng đêm mơ hồ.
Cho đến khi ánh mắt trượt qua bộ sô pha trong phòng khách, dường như trái tim hắn đột ngột bị thít chặt. Bởi hắn nhìn thấy không biết từ lúc nào bên cạnh chiếc ghế sô pha dư ra một bóng đen.
"Vị trí đó tuyệt đối không đặt đồ đạc gì, mình nhớ rất rõ mà!"
Trái tim hắn như muốn vọt ra khỏi lồng ngực vậy. Vốn dĩ Hàn Phi chơi game là vì muốn được thả lỏng cơ thể, tìm lại nụ cười cho chính mình. Vậy mà giờ đây những cảnh ngộ gặp phải từ khi vào game tới giờ đã vượt xa dự tính của hắn, cho nên hắn quyết định thoát khỏi game.
Bất kể nó là thứ gì, chỉ cần mình thoát khỏi game thì sẽ giải quyết được hết thảy.
Hắn mở bảng thuộc tính, tìm thấy nút lựa chọn thoát game trong góc, thế nhưng giờ đây nút lựa chọn đó lại hiển thị màu xám, sau khi ấn vào nhiều lần thì nỗi tuyệt vọng thật sự đã hiện ra.
"Chú ý! Thời gian chơi game phải vượt quá 3 tiếng, hơn nữa sau khi hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ mới có thể thoát game!"
Giọng nói lạnh băng truyền đến từ đại não khiến khóe mắt Hàn Phi co rút. Hắn suýt nữa thì đột tử thật rồi.
"Không thể thoát ra?"
Âm khí lạnh lẽo kích thích cơ thể hắn. Khi Hàn Phi ngẩng đầu lên, hắn phát hiện bóng đen vốn dĩ đang ở bên cạnh ghế sô pha đã chạy đến trước phòng ngủ mà mình không hề hay biết.
Khi tới gần rồi, rốt cuộc Hàn Phi cũng nhìn rõ được đó căn bản không phải là bóng đen gì cả, mà là một người đang ngồi xổm dưới đất!