Hàn Phi đã dốc hết kỹ thuật diễn cả đời để biểu diễn trong mấy phút ngắn ngủi vừa rồi. Hắn liên tục tự ám thị bản thân để nhập vai vào nhân vật hoàn toàn mới, nhưng dù có làm thế thì thân thể hắn vẫn sợ hãi đến run lẩy bẩy.
Đấy không phải là kỹ thuật diễn không tốt, chỉ là bản năng con người mà thôi.
Hàn Phi thở hồng hộc, nằm liệt trên giường, giờ chỉ cần nhắm mắt lại là hắn sẽ thấy chung quanh bị trẻ con bu kín.
"Mặc dù mình đã qua mặt được chúng nó, nhưng lần đăng nhập game sau mình vẫn sẽ xuất hiện trong gian phòng kia, nhỡ mà Khóc không giữ lời hứa thì làm sao giờ?"
Dùng sức túm lấy tóc mình, Hàn Phi cứ có cảm giác như não mình đang chết lâm sàng vậy: "Khóc không tìm thấy mình chắc chắn sẽ phát điên. Trước khi thoát game, mình có ám chỉ nó sang chỗ các hàng xóm khác trong khu tập thể để tìm mình; tình huống hoàn hảo nhất là lúc mình đăng nhập, Khóc đang ở nhà hàng xóm khác."
Đó là con đường lui mà Hàn Phi để lại cho bản thân, nhưng hắn cũng biết khả năng này rất nhỏ.
"Khóc rất đáng sợ, lúc mình đối mặt với nó có thể cảm giác được nó vẫn luôn quan sát mình. Chỉ cần mình lộ ra một chút khiếp đảm và sơ hở, rất có thể sẽ bị nó xử lý thẳng cẳng." Lúc này, dù đã trở về hiện thực rồi nhưng Hàn Phi vẫn cảm thấy không rét mà run khi nhớ lại tình cảnh lúc đó: "Cảm giác sinh mạng bị nắm trong tay người khác này tệ thật sự. Nếu mình có thể sống sót qua được đêm nay, nhất định phải mau chóng thăng cấp lên rồi thu thập các loại vật phẩm mới được."
Hàn Phi nghiến răng kiên định với quyết tâm này, nhưng sau một lát hắn lại cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.
Để sống sót được lần này, hắn đã phải dốc hết toàn lực rồi. Lần sau còn đăng nhập vào ngay giữa căn phòng toàn quỷ con thế kia, hắn bây giờ không có chút chắc chắn nào là có thể thoát thân cả.
"Đêm mai có khả năng sẽ là lần cuối chơi game của mình."
Nhìn cái mũ trò chơi ở trên bàn, Hàn Phi không còn gì để nói. Hắn chỉ là một người bình thường, bản năng là sợ chết.
Thần kinh căng thẳng trong suốt thời gian dài làm Hàn Phi lúc này rất mệt mỏi, nhưng căn bản hắn không tài nào ngủ nổi.
Trước kia, hắn vẫn cảm thấy đời mình vẫn còn rất dài, có đủ thời gian để đi làm những chuyện mình muốn. Nhưng đến giờ phút này, hắn mới thấm thía một điều rằng cuộc đời mình đang trôi qua rất nhanh, không một phút nào ngưng nghỉ.
"Có rất nhiều những chuyện lông gà vỏ tỏi mình cứ nghĩ là để mai rồi làm, nhưng nếu có một ngày mà ngày mai sẽ không bao giờ đến nữa, vậy mình phải làm gì để phân phối cho hết 24 giờ đồng hồ cuối cùng của cuộc đời đây?"
Tâm trạng căng thẳng không cách nào bình thường lại được, Hàn Phi mở ứng dụng NetEase CloudMusic, chọn ra mấy ca khúc thư giãn.
Dù khoa học kỹ thuật có tiến bộ nhanh chóng mặt tới mức nào, âm nhạc vẫn luôn là cảng tránh gió của tâm hồn.
Một đêm đã qua đi lúc nào không hay, mặt trời ló rạng đông, Hàn Phi lấy điện thoại của mình ra, lướt một lượt cái danh bạ chỉ có vẻn vẹn nửa trang.
Hàn Phi là trẻ mồ côi, hắn không có tuổi thơ hạnh phúc đẹp đẽ như những đứa trẻ khác. Hắn chỉ có thể tự che ô lao đi dưới màn mưa như trút nước và nhìn người ta dần trưởng thành dưới sự che chở của cha mẹ mình.
Hắn chưa từng được trải nghiệm tình thân, cũng chưa từng thử sức với yêu đương. Thế giới này cũng không dịu dàng với hắn, nhưng hắn vẫn muốn báo đáp cho thế giới này càng nhiều tiếng cười và niềm vui.
Hắn rất thích lắng nghe tiếng cười của người khác, loại cảm giác vui vẻ, hạnh phúc đó dường như những vị tinh linh, loại tồn tại sẽ dịu dàng đáp xuống linh hồn cô độc của hắn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn luôn muốn trở thành một diễn viên hài.
Tắt nhạc, Hàn Phi nhìn ra ngoài cửa sổ; thái dương đã rạng phía chân trời, vạn vật bừng lên sức sống.
Trời đã sáng.
Hàn Phi mở cửa sổ ra, cất cái mũ trò chơi đi. Chuyện đã xảy ra rồi thì không còn cách nào thay đổi nữa. Thay vì lo lắng cho ngày mai, chẳng bằng sống cho thật tốt những phút giây hiện tại.
Trong đầu hắn hiện lên câu nói của danh hài Charlie Chaplin rằng: "Hôm nay, tôi chỉ làm những điều khiến tôi vui và hạnh phúc; làm những việc tôi yêu và khiến tim tôi nhảy múa. Tôi sẽ thực hiện theo cách thức và tiết tấu của riêng mình."
Đánh răng, rửa mặt, Hàn Phi nhìn mình trong gương. Hiện tại, không thể nhìn ra từ trên người hắn một chút tinh thần sa sút nào cả.
Khi đứng trước cái chết, dù có là chuyện khổ sở giày vò đến thế nào thì lúc này cũng thoải mái hết. Chẳng lẽ đây chính là sự hấp dẫn của trò chơi hệ chữa trị hay sao?
Ăn mặc chỉnh tề, Hàn Phi cầm di động của mình bước ra cửa.
Đêm qua mới mưa một trận, bầu không khí sáng sớm tươi mát lạ thường. Hắn hít một hơi thật sâu.
Chân Hàn Phi toan bước ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Kẻ đã nhạy cảm một cách bất thường với tiếng khóc là hắn lập tức rùng mình một cái, sau đó xoay người lại nhìn.
Hai đứa bé đang đứng dưới một gốc cây to, liên tục gọi một cái tên.
"Nào, đừng khóc, đừng khóc nữa, có chuyện gì thế?" Hàn Phi nhẹ giọng vỗ về hai đứa bé kia.
"Bé Ngoan ở trên cây! Nó không xuống được!"
Hàn Phi ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Bé Ngoan là một con mèo còn khá nhỏ.
Con mèo kia kêu "meooo meooo" rất là đáng thương.
"Hai em cầm hộ anh cái áo." Hàn Phi cởi áo khoác ra, trèo lên cây.
Hắn cảm thấy thân thể hắn hình như nhẹ nhàng hơn trước một chút, động tác cũng nhanh nhẹn hơn hẳn, chẳng lẽ điểm thể lực cộng thêm trong trò chơi cũng sẽ ảnh hưởng đến hiện thực hay sao? Hàn Phi phải mất khá nhiều công sức mới ôm được con mèo con kia từ trên cây xuống: "Hai em phải trông nó cho cẩn thận đấy, đừng bao giờ để nó chạy lung tung nữa nhé!"
Hai đứa bé kia ôm lấy con mèo con đồng loạt gật đầu, bộ dạng khá là đáng yêu.
Nhìn vẻ tươi cười trên khuôn mặt bọn nó, Hàn Phi bất giác nghĩ đến Khóc: "Đều là trẻ con, vì sao lại khác xa nhau thế nhỉ? Phải chăng Khóc trong trò chơi kia cũng đã từng có nụ cười như thế?"
Phủi bụi đất bám trên người đi, Hàn Phi bước ra khỏi khu nhà trọ.
Sau khi hắn rời đi không lâu, Triệu Minh, Trương Tiểu Thiên và Lệ Tuyết cũng bước ra từ một chiếc minibus đỗ ngay nhà xe của khu này.
"Một tên tội phạm siêu cấp có tâm lý vặn vẹo biến thái lại giúp trẻ con cứu mèo ấy hả?" Trương Tiểu Thiên cảm thấy rất hoài nghi.
"Đừng có lơ là! Cậu quên đội trưởng đã nói gì rồi à? Tội phạm siêu cấp đều là cao thủ đùa bỡn nhân tính cả đấy! Đây có lẽ là lớp ngụy trang của hắn." Thực ra Triệu Minh cũng thấy hơi mờ mịt, dù quan sát Hàn Phi từ góc độ nào thì hắn cũng chênh lệch quá nhiều so với cái gọi là "tội phạm siêu cấp", chí ít cũng khác biệt hoàn toàn với "tội phạm siêu cấp" trong tưởng tượng của bọn họ.
"Cái loại [tội phạm siêu cấp] mà các anh vừa nói kia, đúng là tôi từng gặp một lần lúc đi chấp hành nhiệm vụ áp giải đấy." Lệ Tuyết đứng ở sau cùng, lời nói của cô ngay lập lức làm Triệu Minh và Trương Tiểu Thiên quay đầu lại: "Vẻn vẹn chỉ để áp giải tên tội phạm kia, cấp trên đã ra lệnh phong tỏa trước toàn bộ đường đi, còn yêu cầu mấy ban ngành cùng hợp đồng tác chiến."
"Chị từng gặp tội phạm siêu cấp rồi á? Chị Lệ à, tên đó trông bộ dạng thế nào?" Trương Tiểu Thiên và Triệu Minh đều rất tò mò.
"Không được nhìn mặt! Kẻ đó bị giam ở lồng giam an toàn đặc chế, toàn thân bị trói chặt. Tôi chỉ nhớ trên tay trái gã lộ ra ngoài có hình xăm giống như cánh bướm thì phải." Lệ Tuyệt giơ tay lên: "Đừng hỏi thêm nữa, những chuyện này không được tiết lộ lung tung, chúng ta vẫn nên tập trung chú ý vào Hàn Phi thì hơn đấy."
"Chị Lệ à, nếu chị đã cảm thấy Hàn Phi không thể nào là tội phạm siêu cấp được, vậy vì sao còn muốn theo bọn em đến quan sát hắn?" Trương Tiểu Thiên cảm thấy hơi khó hiểu.
"Chính là bởi vì tôi cảm thấy hắn ta không phải tội phạm siêu cấp nên mới đi theo các anh, sợ các anh làm chuyện ngu xuẩn đấy." Lệ Tuyết vừa dứt lời liền bước ra ngoài đầu tiên: "Hai anh không có kinh nghiệm điều tra theo dõi, tốt nhất là cách xa tôi ra chút!"
Ba đồng chí cảnh sát nhân dân lặng lẽ đi theo sau Hàn Phi, bọn họ muốn tìm ra vấn đề trên người Hàn Phi, nhưng một mực chẳng phát hiện được gì.
Trên đường đi, Hàn Phi đã giúp rất nhiều người, vừa nhiệt tình vừa dịu dàng, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ quyến luyến, cảm giác yêu thương cả thế giới ấy giống như là tính mạng hắn chỉ còn có ngày cuối cùng thôi vậy.
Biểu hiện của hắn rất phù hợp với đánh giá của hệ thống thông tin công dân, loại người thế này mà độ nguy hiểm không phải là 0 thì chỉ sợ đấy mới là không bình thường.