Chương 6 - Phong tuyết đầy trời, sát lục vô tình (2)

Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Manh Manh Đát Tiểu Mập 06-11-2023 20:03:36

Phải biết, bọn họ đi xe về phía trước, tốc độ hơn 80 kilomet/giờ, trong trời đông gió rét thế này, tốc độ đã là cực nhanh, đối phương lại có thể cản lại phía trước ở bọn họ, nếu như không phải Cổ Võ Giả, điều này sao có thể? Đáng tiếc, nghe Hắc báo hỏi, Diệp Hiên không đáp lại. Diệp Hiên tiếp tục tiến lên trong gió tuyết, gió lạnh lạnh thấu xương bắt đầu thổi sợi tóc hắn rối tung, gần giống như người ở trên trời đi dạo bước, làm cho người ta sinh ra cảm giác phiêu dật xuất trần. - Dừng lại, dừng lại cho lão tử, nếu không tôi sẽ nổ súng. Đối mặt Diệp Hiên càng ngày càng gần, khuôn mặt Hắc báo đầy dữ tợn, sau lưng đã bị mồ hôi ướt nhẹp, hai tay cầm súng càng không ngừng run, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được, bản thân đang đối mặt tựa như không phải một người, mà là Thần trong truyền thuyết, cảm giác áp lực vô hình làm cho hắn chịu dày vò, dường như muốn hành hạ hắn đến điên. Ầm! Một tiếng súng vang lên, ngọn lửa phun ra, chịu áp lực khổng lồ, Hắc báo rốt cục tan vỡ, trực tiếp bóp cò, một viên đạn màu vàng xanh xanh mang theo âm thanh tê liệt không khí bắn tới Diệp Hiên. Rầm rầm rầm! Tiếng súng không dứt bên tai, dị thường chói tai ở trong gió tuyết đầy trời, không chỉ có Hắc báo không chịu nổi áp bách Diệp Hiên đưa đến, các bảo tiêu khác cũng như vậy. - Hô... Hô... Hô. Tiếng thở hổn hển không ngừng vang lên từ trong miệng Hắc báo, hắn gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, trong mắt có nhiều hơn vẻ liều mạng. - Chết... Chết chưa? Lý Minh Trạch ở phía sau run giọng hỏi. - Thiếu gia, tiểu thư chạy mau. Chợt, hắc báo rống to, trên mặt tất cả đều là sự hoảng sợ, bởi vì hắn nhìn thấy một hình ảnh không dám tin. Này lúc, thân hình Diệp Hiên không nhúc nhích, hai tay đưa về trước, sừng sững trong đầy trời đầy tuyết bay, hơn mười viên đạn vàng ố phiêu phù ở trước người hắn, cảnh tượng nhìn qua đã rợn cả người. Đột nhiên, Diệp Hiên động. Một đôi kiếm chỉ (ngón tay) trong suốt như ngọc, song kiếm chỉ cắt hư không, làm cho phương thiên địa này truyền đến một tiếng tranh minh, hơn mười viên đạn đang phiêu phù ở trước người Diệp Hiên tức thì bắt đầu rung động mạnh, theo kiếm chỉ Diệp Hiên di động, tất cả bắn ngược về hướng đám người Hắc báo. Phốc phốc phốc! Như vong hồn đang khóc, lại tựa như tiếng câu hồn ca buồn, hai đồng tử trong mắt Hắc báo đang dần dần tan rã, một vòi máu tươi theo mi tâm hắn chậm rãi chảy ra, cho đến khi thi thể hắn ngã xuống trong tuyết, cả người đã không còn khí tức. Không chỉ Hắc báo, chỉ thấy mi tâm mấy tên bảo tiêu còn lại đều có một lỗ máu to lớn, hiển nhiên bọn họ đều không sống được, mà thứ giết chết của bọn họ chính là những viên đạn bọn họ vừa mới bắn ra. - A! Như cảnh tượng này, Lý Minh Châu thét chói tai, mặc dù cô xinh đẹp vô song, tâm trí rất cao, nhưng kho đối mặt tràng cảnh kinh khủng trước mặt, cô bất quá chỉ là một cô gái. Đạp —— đạp —— đạp. Diệp Hiên ở tiếp tục tiến lên, nhưng mỗi khi hắn bước một bước, gần giống như giẫm đạp vào trong tìm anh em Lý gia tâm, đây là bước tiến của vong hồn, càng là tử thần thu gặt mạng người, một cảm giác vô lực tràn ngập trong lòng hai anh em. - Cậu... Cậu không nên tới đây! Lý Minh Trạch sợ hãi kêu to, cả người không ngừng rút lui, bước chân lảo đảo té ngã vào đống băng tuyết. Ông! Hư không chấn động, không khí nổ đùng, Diệp Hiên bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Lý Minh Trạch, hắn quan sát người dưới chân, hai tròng mắt mở hờ, nhãn thần lãnh đạm. - Bụi về với bụi, đất về với đất, sinh mệnh yếu ớt, tự nay biến mất đi. Diệp Hiên khẽ lên tiếng, kiếm chỉ động, một đường sáng mỏng xẹt qua cần cổ Lý Minh Trạch, đầu và thân thể tách rời, triệt để không còn hơi thở. - Anh... Anh là ma quỷ... Chúng tôi và anh có thù gì, tại sao anh muốn giết chúng tôi? Gương mặt Lý Minh Châu thanh tú bây giờ đầy sự khủng hoảng, như người điên, thân thể mềm mại ngã ngồi dưới đất không ngừng rút lui, cuối cùng chất vấn Diệp Hiên. - Diệp Hiên ta giết người, không cần lý do, cô có thể đi chết. Diệp Hiên bình thản lên tiếng, kiếm chỉ nâng lên, muốn giết chết cô gái trong gió tuyết. Nhìn hai tròng mắt Diệp Hiên bình tĩnh, Lý Minh Châu có thể khắc sâu cảm nhận được, đối phương căn bản không có dự định buông tha mình, đối mặt với sự khủng bố giữa sống và chết, cô khóc rống, càng đau khổ cầu xin Diệp Hiên: - Không được... Không nên... Anh nghĩ cái gì, Lý gia tôi đều có thể cho anh. - Tiền? Quyền thế? Nữ nhân? - Hoặc... Tôi gả cho anh... Sau này toàn bộ Lý gia đều là của anh. Trong lúc Lý Minh Châu đau khổ cầu xin, Diệp Hiên trước sau như một vẫn bình tĩnh, cũng không có bị Lý Minh Châu hứa hẹn đả động. Ông! Hư không dị hưởng, hàn quang lạnh lùng, kiếm chỉ Diệp Hiên rơi xuống, đầu thân Lý Minh Châu tách rời, cổ phun ra máu tươi, nhuộm đỏ tuyết địa trắng tinh, lúc cô sắp chết hai mắt gắt gao trợn lớn, đến chết cũng không thể tin được, cô vậy mà lại uổng mạng ở nơi gió tuyết như thế này. Hờ hững xoay người, không có một gợn sóng. Diệp Hiên đạp tuyết bay đầy trời dần dần đi xa, âm thanh khàn khàn vang lên khắp phương thiên địa. - Cái gọi tiền tài chẳng qua là phù vân, cái gọi quyền thế như trăng trong nước hoa trong gương, cái gọi là nữ nhân chẳng qua là hồng phấn khô lâu, thứ Diệp Hiên ta mong muốn, các ngươi như thế nào hiểu được?