Diệp Hiên đang dự tính, bộ Boeing 747 nặng này đến mấy trăm tấn, lấy tu vi của hắn ngay lúc này cũng phải trả cái giá không nhỏ mới có thể làm cho máy bay an toàn rơi xuống đất.
Khoang hạng nhất, đoàn người chen chúc, trên mặt mỗi người đều treo đầy nước mắt, còn có người đang cầu khẩn với ông trời, cũng có người đang cầm điện thoại di động viết lại những tâm nguyện cuối cùng, tâm tình tuyệt vọng tràn ngập ở mỗi một góc nơi đây.
Phanh, phanh, ầm!
Tiếng nổ to lớn vang dội, máy bay lập tức xóc nảy, chỉ nghe từ khoang bình thường truyền đến mấy tiếng nổ, ánh lửa kinh khủng quét ngang tất cả, càng làm cho máy bay trong nháy mắt truỵ xuống, cũng để cho mọi người mất trọng lực.
- Tôi không muốn chết.
- Mẹ ơi, con sợ.
- Bà à, kiếp sau chúng ta lại gặp lại.
Từng tiếng kêu khóc, từng lời khẩn cầu, mỗi âm thanh bi thương từ trong miệng hành khách nơi này kêu khóc ra, như khi thời gian đã trôi qua hơn mười hơi thở, khi này một số hành khách chợt phát hiện bọn họ cũng chưa chết, điều này cũng để cho bọn họ hơi ngừng lại, trong mắt mỗi người đều dại ra.
- Tôi... Tôi không có chết?
- Nhìn, mau nhìn kìa, máy bay đang rơi xuống.
Khi mọi người phục hồi tinh thần lại, bọn họ phát hiện máy bay tuy đang rơi, nhưng tốc độ lại cực kỳ bình ổn, điều này cũng làm cho bọn họ kích thích hô to, trong mắt mỗi người càng xuất hiện hy vọng sống sót.
Trong buồng lái máy bay.
Hai gã cơ trưởng đờ đẫn, đồng hồ đo trước người sớm đã tóe ra ánh lửa thiêu hủy, hiển nhiên máy bay sớm đã xuất hiện trục trặc, căn bản là không để hai người điều khiển.
Mà khi hai cơ trưởng xuyên qua cửa sổ phi cơ phát hiện, máy bay đang ở bình ổn rớt xuống, điều này cũng làm cho hai người như đang trong mơ vậy không thể tin được. ...
Kinh đô, đài Thiên Nhãn.
Màn hình khoa học kỹ thuật chuyển hiện nơi đây, mười mấy nhân viên nghiên cứu khoa học tái mét cả mặt, không ngừng điều khiển điện tử máy móc trước người, mấy người đàn ông trung niên mặc quân phục nắm chặt hai tay, càng không dám chớp mắt mà nhìn hình ảnh giữa màn hình.
- Báo cáo thủ trưởng, máy bay bị nổ, đang rơi xuống biển Đông.
- Báo cáo thủ trưởng, hệ thống truyền tin của máy bay bị gián đoạn, không kết nối được.
Trong màn hình, một chiếc máy bay Boeing 747 bốc khói trên bầu trời, đang rơi cực nhanh xuống mặt đất, hiển nhiên không bao lâu, chiếc phi cơ này sẽ chỉ còn lại cái xác.
Ầm!
- Ghê tởm, ghê tởm, ai dám làm ra tội ác như vậy tại Hạ quốc chúng ta?
Một người đàn ông lưng hùng vai gấu tức giận lên tiếng, hai tay bỗng nhiên đập xuống mặt bàn, trên trán lộ gân xanh.
- Khởi động phương án cấp độ S, mệnh lệnh hạm đội Đông Hải lập tức xuất phát, lục soát cứu tất cả những người còn sống.
Một người đàn ông râu tóc trắng tinh khác lo lắng hét lớn, chỉ là trong mắt có sự tuyệt vọng sâu đậm.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, lúc máy bay rơi, căn bản không thể có người còn sống, nhưng mặc dù như đây, hành động lục soát cứu vớt cũng nhất định phải nhanh chóng triển khai.
- Cho dù ai làm ra việc này, tôi cũng sẽ cho tên đó phải trả cái giá nặng nề.
Một người đàn ông mặc quân phục thượng tướng, sắc mặt tái nhợt đến tột cùng lên tiếng.
- Người đâu, thông báo đội trưởng Vũ An ti, lập tức khai triển điều tra, mặc kệ địch là người nào, đều nhất định phải trả giá bằng máu.
Còn có một vị thủ trưởng tức giận hét to hơn.
- Báo... Báo cáo thủ trưởng... máy... Máy bay đang bình ổn rơi xuống đất.
Chợt một nhân viên nghiên cứu khoa học run rẩy nhỏ bé lên tiếng, cũng để cho mấy người đàn ông đang tức giận đứng ở đó bỗng nhiên ngẩn ngơ, càng là nhanh chóng nhìn lại màn hình.
Hình ảnh trong màn hình.
Thân máy bay boeing 747 đang thiêu đốt, cột lớn khói đen cuồn cuộn như nước, nhưng tốc độ rơi xuống rõ ràng đang chậm lại, cho đến khi máy bay bình ổn, đang chậm rãi rớt xuống Đông Hải.
- Chuyện này... Đây là xảy ra chuyện gì?
Một người đàn ông quân đội hoảng sợ lên tiếng, nhất định không dám tin vào hai mắt của mình.
- Nhanh... Mau nhìn... Cái kia... Đó là cái gì?
Một người đàn ông cấp phó quốc chỉ trong màn ảnh, không thể tin được mà hô lớn.
- Thu nhỏ hình ảnh vệ tinh lại.
Một mệnh lệnh được đưa ra, nhanh chóng để cho nhân viên nghiên cứu khoa học chỉnh hình ảnh trong màn ảnh gần hơn.
Ngàn dặm tinh khoảng không, phía chân trời xanh thẳm.
Một mảng ánh sáng đỏ tươi đang nở rộ, trong huyết quang nồng nặc, một bóng người nâng cử cả chiếc máy bay từ từ rơi xuống, chỉ là ánh sáng kia lại che lấp người đó, không xem rõ ràng được người đó là ai, trông như thế nào.
Nếu như không phải chỉnh hình ảnh vệ tinh thu nhỏ lại, bọn họ ai cũng không dám tin tưởng mình lại nhìn thấy được một chuyện không thể có trên đời như này.
- Người đó... Người đó là ai vậy?
- Không thể... Không thể được... Đây chẳng lẽ là chỉ một người?
Những âm thanh kinh hãi từ những trong miệng những người đàn ông này thốt ra, mỗi người đều như dại ra, mặc dù bọn họ biết thế giới này có cổ võ giả, còn có Dị Năng Giả, lại chỉ nghe qua chứ chưa từng thấy được một người sống sờ sờ, dĩ nhiên có thể nâng chiếc máy bay nặng mấy trăm tấn, sợ rằng cái này đã không thể được gọi là người, càng giống như chính là thần linh trong truyền thuyết!...
Trên biển Đông.
Nước biển xanh biếc không gợn sóng, một ngọn khói đen bốc lên từ máy bay chìm nổi ở ngoài khơi, quanh thân Diệp Hiên tràn ngập huyết quang, dường xem không được rõ ràng hắn trông như thế nào, chỉ là khí tức quanh người vào thời khắc này cũng trở nên có chút suy yếu.
Bằng sức một mình, Diệp Hiên kéo lấy chiếc máy bay mấy trăm tấn nhẹ nhàng rơi xuống, tuy cậu chính là tu tiên giả, nhưng như thế này cũng đã tiêu hao tu vi rất lớn cho hắn, lúc này thần thức truyền đến đau nhức cực mạnh, cũng để cho cho hắn hơi lộ ra vẻ đau đớn.
Ông!
Bước ra một bước, hư không biến ảo, Diệp Hiên không ngừng lại, trực tiếp biến mất khỏi Đông Hải, hắn đã cứu hành khách ở trên máy bay xuống, với chuyện còn lại, tự nhiên sẽ có người đến làm.