Clow nắm chặt chuôi đao, chậm rãi rút đao.
"Được rồi, không dong dài nữa, người như cô sớm muộn sẽ thành uy hiếp, ta sẽ giải quyết hết ở đây đi."
Nhân cơ hội hiện tại không nổi danh, xử lý cô nàng sẽ không có vấn đề gì.
Dao quân dụng chính là dao quân dụng bình thường, không phải đao nổi danh gì, nhưng Clow dùng hai ngón tay quấn quanh lên một vòng thì thiếu nữ rõ ràng giật mình một cái.
Trên mũi dao dần dần phát ra quang mang.
Loại quang mang kia khiến lông tơ toàn thân cô nàng dựng đứng.
Là người từng đi qua Grand Line, cô nàng không phải người không có kiến thức như đám hải quân hải tặc ở Đông Hải này.
Thiếu nữ muốn đi, nhưng hiện tại cô nàng căn bản không động đậy được, đao quang kia dường như đã khóa chặt cô nàng lại, mặc kệ cô chạy chỗ nào, cuối cùng đều sẽ trúng chiêu.
Sẽ chết!
Luồng sát ý kia là hàng thật giá thật!
Người đàn ông này thật sự muốn xử lý chính mình!
"Vô Minh Thần Phong. . ."
"Ta đầu hàng!"
"?"
Clow lau thân đao, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu nữ, lập tức thấy quanh thân cô nàng biến đổi, thân thể chậm rãi thu nhỏ, thành một bé gái lông trắng bảy tám tuổi.
"Ta đầu hàng a, tùy anh xử trí."
Thiếu nữ co quắp trên mặt đất, sờ bụng,"Đáng ghét, vừa rồi xuất lực quá lớn, lại đói."
"Thế là đầu hàng rồi?"
Clow nghĩ nghĩ, cũng không đánh giết nữa, hắn cũng không hứng thú lắm với việc giết chết một bé gái.
"Nói một chút xem em là ai, đến Đông Hải có mục đích gì?."
"Ta gọi Flo Rida, từ Grand Line đến đây, là người có năng lực 'Tinh khí', chỉ cần đụng vào đối phương là có thể hấp thu tinh khí của đối phương."
Flo Rida ngồi dậy, hung dữ nhìn chằm chằm Clow,"Anh là ai, thực lực như vậy vì sao hiện tại vẫn là thuyền trưởng một chi bộ ở Đông Hải, đám hải quân kia đều bị mù sao, thế mà không nhìn thấy loại quái vật như anh."
Hai người liếc nhau, trầm mặc một trận, lại trăm miệng một lời: "Đương nhiên là vì an toàn!"
"Ừm?"
Clow sửng sốt, nhìn về phía Flo Rida, từ trong mắt của cô bé, hắn nhìn thấy một tia khiếp sợ, còn có một chút kinh hỉ.
Thu đao vào vỏ, Clow ngồi đối diện với cô bé, hai người mặt đối mặt một lát, lại cùng nói: "Anh(em) nói trước đi."
"Grand Line nhiều quái vật lắm, thực lực của ta không đủ, không muốn đi nơi đó (từ nơi đó chạy ra)."
". . ."
"!"
Ngươi hiểu ta!
Tri kỷ!
Clow hưng phấn nói: "Ta hoàn toàn không muốn đi Grand Line, em nói xem thực lực của ta như vậy, hoàn toàn không đủ để đi đâu mà, Tứ Hoàng quân cách mạng gì đó, lỡ may gặp phải cường giả nào đó, đánh lên thì phiền phức lắm, bị thương là nhẹ, không cẩn thận thì người cũng không còn."
Flo Rida dùng sức gật đầu: "Grand Line nhiều quái vật lắm, cả ngày ta đều lo lắng hãi hùng, nhưng lại ăn không đủ no, chỉ có thể đến Đông Hải, nơi này lại yếu, người lại dễ bị lừa, ta rất thích nơi này!"
"Ăn không đủ no?" Clow nhìn cô bé một cái, bừng tỉnh đại ngộ: "Tai hại của năng lực?"
Rida khóc than: "Ta ăn 'Tinh khí trái cây' nên là 'người tinh khí', tai hại của năng lực này chính là ăn không đủ no, từ khi 8 tuổi ăn trái cây nay, mười năm qua ta chưa từng được ăn no qua. Grand Line quá nhiều quái vật, ta lại không dám quá trắng trợn, cho nên mới chạy đến Đông Hải."
Flo Rida, năm nay 18, xuất thân từ Grand Line, là ngươi có năng lực từ trái cây tinh khí.
Có thể hấp thu hêt tinh khí của người mà mình đụng vào, chuyển sang thành lực lượng của mình, nhưng tệ nạn chính là rất khó ăn no.
Mà cô lại không muốn làm hải tặc bị hải quân chú ý, càng nghĩ thế là chạy đến Đông Hải.
Vì tính cẩn thận nên cô bịa đặt ra lời đồn đại 'Florida bảo tàng' này, dẫn dụ người tham lam đến đây tiềm kiếm, sau đó đen ăn đen, sau khi đoạt được tài bảo lại nghĩ biện pháp đổi thành lương thực.
"Em hơi quá mức rồi, em nhìn những người này đi , bị em hành hạ đến mức xanh xao vàng vọt."
Clow chỉ vào đám người dân thôn trấn đã ngã xuống đất ngất đi kia.
Nghe được lời này, Rida lại càng oan ức,
"Ta đã nói với bọn họ là có thể giữ lại phần thức ăn của mình, thế nhưng bọn hắn quá sợ hãi, không lưu lại thêm cho mình. Ta lại không thể nói rõ, ta cũng rất sốt ruột a."
Nói chuyện đến đây, Rida lại càng oan ức.
" Mỗi ngày ta đều muốn tản ra tinh khí, vốn là rất phí sức, bọn họ không thể nghe lời một chút sao."
Từ khi thành người tinh khí, cô nàng làm gì cũng tốn sức, vì muốn bảo tồn thể lực, cô nàng vẫn luôn giữ dáng vẻ bé gái 8 tuổi này, chỉ khi chiến đấu mới có thể dùng tinh khí biến thân thành bộ dáng đúng như tuổi tác.
Càng đừng đề cập tới việc mỗi ngày đều phải mở ra tính khí, tiêu hao từ việc này sẽ làm cô nàng càng đói nhanh.
Cô nàng thật sự không nghĩ tới chuyện giết người, cô chỉ vì muốn ăn no mà thôi, những người dân trong trấn kia muốn chạy trốn, cũng chỉ bị cô nàng cảm ứng được rồi dùng năng lực để khiến họ mất sức lực té xỉu mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.
Cô vốn cũng đang muốn đi, bởi vì tòa đảo này gần như đã bị cô ăn sạch, lại ăn xuống tiếp thì hệ sinh thái ở hòn đảo này sẽ thật sự tan vỡ, nhưng cô lị cảm ứng được có người đến, vốn nghĩ lại làm một lần, không ngờ lại gặp phải quái vật như thế.
"Ta nói này, ta đã đầu hàng, dù muốn giết ta, chí ít cũng phải để ta ăn một bữa cơm no chứ!" Rida không cam lòng nói.
"Tại sao phải giết em."
Ánh mắt Clow tràn ngập kinh hỉ,"Muốn ăn no còn không phải đơn giản à, gia nhập hải quân không phải là tốt rồi, ZF(Chính phủ) có tiền như vậy, muốn ăn bao nhiêu cũng được."
"Nói đùa cái gì vậy, hải quân hay hải tặc đều thế, ta đều không muốn có liên quan, ta chỉ muốn ăn cơm no, không muốn chiến đấu."
"Giống ta đấy!"
Clow chỉ chính mình,"Em không cảm thấy chúng ta rất xứng đôi sao, em muốn an toàn ăn cơm no, ta muốn an toàn sống đến chết, chúng ta tụ lại cùng nhau, cùng lăn lộn ở Đông Hải há không đẹp ư."
Hắn không phải người luyện đồng, nhưng một người kế ngắn hai người kế trường, đối phương mạnh như vậy còn không nổi danh, chứng tỏ ý thức an toàn phi thường cao.
Clow chính là cần một nhân tài như vậy!
Rida nghe thế cũng sáng mắt lên, đúng vậy, người đàn ông này có vẻ rất thích hợp.
Trong hải quân có một chút địa vị, lại rất mạnh, dường như cũng không phải loại người cuồng chiến đấu kia, thuần phục đi theo hắn, hẳn là có thể mỗi ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, những tháng ngày đó. . .
Rida vừa nghĩ vừa nuốt nước bọt.
"Cơ hội chỉ có một lần, bằng không ta sẽ bắt em trở về, thông cáo em là người có năng lực, chờ người khác tới ném em vào 'Impel Down', hẳn là em biết chỗ kia đi, ở nơi đó em có muốn ăn no bụng cũng quá khó." Clow uy hiếp.
"Đừng nói nữa, ta đồng ý, nhưng anh phải bảo đảm, để ta ăn tám phần. . . Không, sáu phần no bụng là được!"
Thuần phục hắn, chính mình cũng không cần mỗi ngày lo lắng hãi hùng mở ra tinh khí, cách một đoạn thời gian lại phải đổi chỗ một lần.
Tính khí vốn tiêu hao rất lớn, nếu không phải bởi vì thế thì cô cũng sẽ không an sạch cả hòn đảo trong khoảng thời gian ngắn.
"Tuyệt đối để em ăn no!" Clow son sắt cam đoan.
Sau đó hắn lập tức hối hận. . .
Đối với giải quyết tốt hậu quả do FloRida gây ra thì rất dễ dàng, dân chúng trong trấn sau khi tỉnh lại, Clow trực tiếp nói quái vật kia đã bị trừng phạt, bị sét đánh chết rồi, phế tích kia chính là chứng cứ.
Dù sao là người không có danh tiếng gì, hải quân cũng sẽ không tìm tòi nghiên cứu.
Còn FloRida, coi như con tin bị ác ma Florida bắt lấy, bây giờ được giải cứu, Clow quyết định thu dưỡng.
Lưu lại một nửa đồ ăn cùng một chút tài bảo cho cư dân đảo Carmel, có thể bảo đảm bọn hắn ở đây có thể sống sót tốt, được dân trấn mang ơn vui vẻ đưa tiễn, hải quân tiếp tục xuất phát.
Lưu lại đồ ăn nửa tháng cho dân trấn, chính mình còn thừa lại nửa tháng đồ ăn, trở lại quân đoàn 153 cũng chỉ cần hai ba ngày, dù có một dạ dày vương tới thì có thể ăn bao nhiêu?
Lúc đầu Clow nghĩ như vậy.
"Rida! Nửa tháng, đồ ăn trong cả nửa tháng, em lại ăn xong rồi? !"
Trong văn phòng, Clow gầm thét với tiểu loli lông trắng đứng bên cạnh.
Trên tay Rida còn cầm một củ cà rốt, vừa nhai vừa nói:
"Không có cách nào, quá đói, mấy tháng này mở ra tinh khí ta đều đói bụng, từ trước đến nay chưa từng được ăn no. Lại nói không phải trở về rất nhanh sao, ta còn lưu lại đồ ăn, không cần để ý nha."
"Làm sao có thể không thèm để ý, một chút đồ ăn như vậy làm sao đủ, lỡ may gặp phải bão tố, lỡ may gặp phải hải quái, lỡ may ở Đông Hải đụng phải một kẻ có năng lực nhàn tới nhức trứng chạy tới du lịch thì sao!"
Clow giương nanh múa vuốt, như muốn phát cuồng: "Đến lúc đó chúng ta sẽ đáng thương phiêu bạt ở trên biển, lại bị một cơn sóng lớn nuốt vào đáy biển, giấc mộng của ta hoàn tất như vậy, nói đùa cái gì thế!"
Rida im lặng nhìn Clow, cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao người đàn ông này chỉ là thuyền trưởng.
Mình đã đủ cẩn thận, không nghĩ tới hắn còn cẩn thận hơn cả mình.
Người có năng lực có khả năng không phải người, nhưng anh là chó thật.