-
Hình như anh không nghe rõ, người đàn ông ngẩng đầu nhướng mày nhìn cô: "Cô nói gì cơ?"
Ngũ quan của anh sắc sảo lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm, tuy nhìn qua trông hơi hung dữ nhưng khi đôi lông mày nhướng lên như thế, cả gương mặt bớt đi đôi phần bén nhọn, khiến trái tim Cố Chi Nghiên bỗng nảy mạnh.
Cô nén cảm xúc trong lòng xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt quyến rũ của anh, dịu dàng nói:
"An Tĩnh Nguyên, tôi nấu nướng rất ngon, làm việc cần cù chăm chỉ, tuy không hoàn hảo nhưng chắc chắn sẽ cố gắng trở thành một người vợ tốt, hôm nay nếu anh đồng ý cưới tôi, tôi sẽ gả cho anh!"
Đôi mắt hẹp dài của An Tĩnh Nguyên nhìn vào người phụ nữ, cô trang điểm nhẹ, làn da trắng nõn như củ ấu tươi, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng, ánh mắt ngấn nước nhìn anh chằm chằm, giống như đang cầu xin.
Cô đang làm gì vậy?
Tức phát điên rồi ư?
Thấy người đàn ông không lên tiếng, Cố Chi Nghiên lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nhìn anh ngóng chờ.
Mặc dù hai người không gặp mặt nhau nhiều, nhưng cô biết tính cách của anh, thuở thiếu thời rất lưu manh, suốt ngày đánh nhau, sau này lớn lên thì tính tình lại lạnh lùng hơn hẳn, rất hiếm khi cho người ta thể diện.
Bây giờ cô lại bất ngờ đưa ra đề nghị kiểu này, lỡ đâu anh...
"Cố Chi Nghiên cô điên rồi ư?"
Triệu Khang Nguyệt là người đầu tiên phản ứng kịp, cáu giận mắng ầm lên:
"Lại còn muốn gả cho anh ta nữa hả?"
An Tĩnh Nguyên là ai chứ?
Anh ta là thằng chó săn của một nhà địa chủ, trong nhà có một bà nội lẩm cẩm, một bà mẹ bị bệnh tâm thần, và cả một đứa em gái chỉ biết khóc, hơn nữa anh ta còn là một tên côn đồ, trước đây toàn đánh nhau với đám xã hội đen, bị đội phê bình dạy dỗ không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn từng ngồi xổm trong đồn công an luôn rồi.
Thế mà giờ cô ta bị hủy hôn ngay tại trận, còn nói muốn tái hôn, tái hôn với một thằng đàn ông còn chẳng bằng 1% của anh trai, thế này là trắng trợn vả vào mặt nhà họ Triệu rồi!
"Gả cho tôi thì sao?"
Vốn dĩ An Tĩnh Nguyên cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ, nhưng sao anh lại thấy lời nói của Triệu Khang Nguyệt khó chịu thế:
"Chẳng lẽ tôi không bằng thằng anh trai đứng núi này trông núi nọ của cô à?"
"Anh..." Triệu Khang Nguyệt bị anh chọc tức đến nỗi sắc mặt hết trắng rồi lạnh xanh, đang muốn chửi lại thì bị ông chú Triệu Học Dân kéo lại.
Triệu Gia Dân thầm cười nhạo trong lòng, tình hình nhà họ An thế nào ai chẳng biết, nhà họ Cố sẽ không thể nào để Cố Chi Nghiên gả sang đó, bây giờ Cố Chi Nghiên muốn đổi rể chỉ đơn giản là vì nổi giận mà thôi, có gì mà ông ta phải lo chứ?
Hầu Tú Anh cũng bừng tỉnh lại, bà tiếng lên kéo An Tĩnh Nguyên lại giải thích:
"Tĩnh Nguyên à, cháu đừng giận nhé, con bé buồn ngủ không tỉnh táo."
Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên và có phần hóng hớt của mọi người, An Cảnh Nguyên mỉm cười nhìn Cố Chi Nguyên:
"Được, vậy chờ cô tỉnh ngủ rồi nói tiếp, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Nói xong, anh thả con dao trong tay xuống, rồi bước qua mọi người đi thẳng ra khỏi gian nhà chính.
Cố Chi Nguyên vô thức muốn nhấc chân đuổi theo, nhưng lại bị Hầu Tú Anh cản lại:
"Cố Chi Nghiên, con vào trong phòng với mẹ."
Hầu Tú Anh kéo con gái vào trong, ấn mạnh cô ngồi xuống giường, bắt đầu giáo huấn:
"Con biết chuyện của thằng Triệu Khang Vân kia từ bao giờ?
Sao giờ mới nói?"
"Nói cho mẹ biết con đàn bà kia là ai, mẹ đi lột da chúng nó!"
"Mẹ đã nói con thằng Triệu Khang Vân kia không đáng tin thì con lại không vui, giờ thì hay rồi, có chuyện rồi đó!"
"Nếu con nói cho mẹ biết chuyện này sớm một chút thì mẹ sẽ tuyệt đối không chấp nhận mối hôn sự này!"