-
Triệu Khang Vân nhìn chằm chằm cô ấy, nhưng mà lo lắng An Tĩnh Nguyên ở cách đó không xa, anh ta vẫn là đè nén lửa giận trong lòng,"Tôi có chuyện hỏi cô. '
Cố Chi Nghiên liếc mắt, hiện tại hai người bọn họ còn có chuyện gì? Cho dù có chuyện thì cô cũng không muốn nói để ý đến anh,"Xin lỗi, tôi không muốn trả lời anh."
Nói xong, quay đầu muốn rời đi, nhưng bị người đàn ông trực tiếp đưa tay ngăn lại.
"Triệu Khang Vân, anh có ý gì?"
Cố Chi Nghiên lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông, hỏi,"Người đàn ông của tôi ở phía trước, anh muốn làm gì?"
Một tiếng người đàn ông này gọi thật thân mật quen thuộc, Triệu Khang Vân giễu cợt nói:
"Cho nên những người kia nói không sai đúng không? Cô cùng với An Tĩnh Nguyên sớm đã có quan hệ rồi đúng không?"
Cố Chi Nghiên nghe những lời khó hiểu của anh ta, hết kiên nhẫn:
"Triệu Khang Vân, tôi không biết anh nói gì, bây giờ chúng ta sớm đã không có quan hệ gì rồi, tiền hồi môn cũng trả rồi, anh vẫn còn tiếp tục đúng không?"
Lúc đầu trong lòng Triệu Khang Vân còn đắn đo, dù sao nếu như khiến cho mọi người biết bản thân bị đội nón xanh, mặt mũi của anh ta cũng không còn, nghiến răng sỉ nhục:
"Cố Chi Nghiên, bản thân cô qua lại với người đàn ông khác, ngược loại còn vu khống tôi, cô thật sự không biết xấu hổ!"
Cố Chi Nghiên bị anh ta đột nhiên vu khống, đứng hình, khi lấy lại tinh thần, tức giận đến mức trực tiếp tát vào mặt người đàn ông,"Anh có bệnh à."
Đột nhiên bị tát, Triệu Khang Vân sững sờ, đợi đến khi nhận ra trên mặt mình truyền đến một trận nóng bỏng mới lấy lại tinh thần, ma xui quỉ khiến giơ tay lên định tát vào mặt cô.
Nhưng cái tát còn chưa kịp giáng xuống, đã có thứ gì đó ở bên cạnh bay tới, trực tiếp hung hăng đập vào mặt anh ta, sau đó, anh ta nhìn thấy An Tĩnh Nguyên trực tiếp từ phía sau hai người chạy tới.
Sắc mặt của người đàn ông hung ác nham hiểm, giống như một con dã thú ẩn núp trong bóng đêm đang phi nước đại, Triệu Khang Vân biến sắc, nhưng mà, không đợi anh ta kịp phản ứng, một nắm đấm hung hăng nện vào má của anh ta.
Trong miệng của anh ta, lập tức có mùi màu tanh!!!
Trong miệng của anh ta có mùi máu tanh, cả người cũng bởi vì tác động xảy ra bất ngờ mà mà loạng choạng lùi về sau đập mạnh vào thân cây phía sau.
Đợi sau khi đứng vững, anh ấy hung hắng nhổ một bãi nước miếng trên mặt đất, không ngờ tới một ngụm máu cũng theo đó phun ra.
Mẹ kiếp, con chó địa chủ chết tiệt này, ra tay tàn nhẫn như vậy, răng sắp bị anh ấy đánh gãy rồi.
Anh ta bị đội nón xanh, bây giờ còn bị đánh, nếu không giáo huấn con chó này, Triệu Khang Vân anh sau này ở trong đại đội sẽ không còn mặt mũi.
Lửa giận trong lòng thúc giục Triệu Khang Vân, anh ta cũng không để ý người khác, vung tay một quyền đấm vào người đàn ông ở phía đối diện.
Thế nhưng không ngờ tới đối phương lại nhanh nhẹn nắm lấy nắm đấm của anh ta, tay bên kia lại một lần nữa đấm một quyền vào mặt anh ta.
Ở trong tình cảnh bất lợi, Triệu Khang Vân không để ý tới trên mặt đau rát, lùi về sau, hướng về bóng người ở xa xa hét lớn:
"Mau tới đây, An Tĩnh Nguyên đánh người, gian phu đánh chết người rồi!"
"Câm miệng cho tôi."
An Tĩnh Nguyên cắn chặt răng, giọng nói khàn khàn mang theo uy hiếp.
Triệu Khang Vân làm sao có thể quan tâm nhiều như vậy, bây giờ biết được mình đánh không lại An Tĩnh Nguyên, lập tức ba chân bốn cẳng vừa hét vừa chạy.
Nhìn thấy anh ta giống như chó nhà có đám, An Tĩnh Nguyên lạnh lùng cười, xông tới, một tay níu lấy quần áo của anh ta, giơ tay lên trực tiếp đấm vào người anh ta.
Nắm đấm rơi xuống như mưa, cả người Triệu Khang Vân đều sững sờ, Cố Chi Nghiên ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, căn bản không ngờ rằng người đàn ông này vậy mà sẽ tiếp tục ra tay.
Lúc trước bất kể là đánh nhau với ai, bởi vì là địa chủ, người luôn luôn chịu thiệt đều là An Tĩnh Nguyên, nhẹ thì là phê bình giáo dục, nặng thì là vào đồn cảnh sát, bây giờ cho dù là Triệu Khang Vân có lỗi trước, nhưng mà anh ấy đánh người, Triệu Khang Vân nhất định sẽ không bỏ qua.
Cô ấy đột nhiên tỉnh táo lại, đi lên đỡ lấy người đàn ông,"An Tĩnh Nguyên, đừng đánh nữa, lập tức sẽ có người đến đó."