Ba ngày sau.
Đám người Tần Đình cũng phải ly khai Kháo Sơn Thành phản hồi Huyền Thiên Tông, việc này đã xong, huống hồ Giang Trung Bạch chết ở Liên Vân sơn mạch, tự nhiên cũng muốn giải thích một chút.
Liễu trưởng lão cũng sẽ đi theo đám người Tần Đình, một là báo cáo công tác, dù sao lão cũng là người tham dự chuyện Giang Trung Bạch lần này, thứ hai chính là muốn chuyển giao công tác, đảm nhiệm Chấp pháp trưởng lão.
Phải nói mấy ngày nay Liễu trưởng lão có tinh thần thoải mái, cả người đều tựa hồ trẻ tuổi rất nhiều, cả ngày ân cần đi theo sau lưng Tần Đình, hỏi han ân cần, làm Tần Đình cũng dở khóc dở cười, ngươi nói như thế nào cũng là cường giả Thần Thông đỉnh phong, làm sao lại giống như chó săn vậy?
Lúc này, Nhiếp U đến đây thông báo: "Công tử, Càn Nguyên Tông Mộ Thanh Di đã đến."
Tần Đình nhẹ gật đầu, mấy ngày nay Mộ Thanh Di thường xuyên qua bái phỏng, dù sao hai người sắp ly biệt, làm cho Mộ Thanh Di rất là thương cảm.
Một làn gió thơm kéo tới, Tần Đình quay đầu nhìn lại, đúng là mỹ nhân tới thăm.
Một bộ bạch y, mùi thơm ngát bồng bềnh, tóc dài như thác nước, hơi điểm thêm đồ trang sức trang nhã.
Thật là một tiểu mỹ nhân.
Người đến là Mộ Thanh Di, Liễu trưởng lão thấy thế, tranh thủ thời gian cáo từ rời đi, đối với Mộ Thanh Di cười cười.
Nụ cười kia, quả thực giống như đúc trưởng lão Càn Nguyên Tông!
Khuôn mặt Mộ Thanh Di ửng đỏ, nhìn về phía Tần Đình, thấp giọng nói: "Tần sư huynh, ngày mai ngươi phải đi rồi sao?"
Tần Đình khẽ gật đầu, nói: "Chuyện nơi này đã hoàn thành, tự nhiên phải trở về tông môn, Thanh Di, mấy ngày nữa muội cũng phải về đi."
Mộ Thanh Di khẽ gật đầu, lộ ra có chút không muốn.
Mấy ngày nay, quan hệ giữa nàng và Tần Đình đột nhiên tăng mạnh, chỉ còn kém chọc mở lớp giấy cuối cùng mà thôi.
Tần Đình mỉm cười, an ủi: "Đợi ta quay về tông không lâu sau sẽ cử hành Thánh Địa đại điển, như vậy tất cả đại thánh địa đều phái người xem lễ, đến lúc đó chúng ta còn có thể gặp lại đấy."
Hắn nói cực kỳ khí phách, vị trí Thánh Tử ở trong mắt hắn bất quá là đương nhiên, thật là một lời khí phách.
Phong thái bực này, Mộ Thanh Di nghe được cũng tỏa sáng.
Người phương nào không hy vọng nam nhân bản thân yêu mến là một hảo nam tử đội trời đạp đất?
Mộ Thanh Di ái mộ nói: "Đến lúc đó Thanh Di nhất định đi Huyền Thiên Tông dự lễ!
Dù sao thời gian của Tần sư huynh rất trọng yếu, Thanh Di nhất định đi."
Nghe nàng nói nhu thuận như thế, Tần Đình cười ha ha.
Nhìn thần sắc Mộ Thanh Di nhu thuận đáng yêu, Tần Đình nhịn không được ôm nàng vào trong ngực.
Sắc mặt Mộ Thanh Di đỏ bừng, hai gò má tuyệt mỹ dường như thoa lên phấn phủ nhàn nhạt, đáng yêu lại không mất đẹp đẽ, hai mắt càng như một ao nước mùa xuân, óng ánh lộ trong sương mù âm u bí mật.
Sắc mặt màu đỏ, thần thái vũ mị, trong nội tâm vừa thẹn lại ngứa, trong lỗ mũi ân một tiếng, trên mặt nóng hổi giống như lửa, ưm một tiếng, đầu nàng tựa vào trong lồng ngực của hắn, ngượng ngùng mà lại ngọt ngào.
Tần Đình cũng chịu không được, nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Thanh Di, đi đến giường lớn...
Một ngày sau, Tần Đình và đám người Liễu trưởng lão leo lên Thái Vũ Phi Lâu, dưới ánh mắt Mộ Thanh Di lưu luyến không rời, chậm rãi rời khỏi Kháo Sơn Thành.
Chu Bình Nguyệt ở bên cạnh Tần Đình, bất mãn hừ một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Củ cải hoa tâm, phóng đãng tử. . ."
Tần Đình nhìn tư thái tiểu nữ nhân ghen tuông dạt dào của Chu Bình Nguyệt, mỉm cười nói: "Sao vậy? Tức giận à?"
Chu Bình Nguyệt trợn mắt liếc nhìn Tần Đình, nói: "Nếu tức giận ta cũng không thể tức chết, đã sớm biết ta không có khả năng độc hưởng ngươi."
Dứt lời, sắc mặt nàng lại hưng phấn cười nói: "Ít nhất ta đuổi trước Lý sư muội rồi, ha ha, về sau Lý sư muội phải kêu ta một tiếng tỷ tỷ! Ha ha."
Nhìn Chu Bình Nguyệt với bộ dạng không tim không phổi, Tần Đình cũng bật cười lắc đầu.
Nhưng trong đầu hắn cũng xuất hiện bộ dáng hơi lạnh lùng của Lý Quân Ninh kia. ..
Huyền Thiên Tông, Lung Linh Các.
Lý Quân Ninh hơi cau mày, dù sao vẫn không thể tĩnh tâm nổi.
Sau khi nàng xuất quan, lại nghe nói hảo tỷ muội Chu Bình Nguyệt của nàng và Tần Đình cùng tiến về Liên Vân sơn mạch.
Chẳng biết tại sao, nàng nghe được Chu Bình Nguyệt và Tần Đình đi với nhau, trong lòng lại luôn có chút vị chua.
Loại cảm giác này, làm cho nàng thoáng có chút hoảng hốt.
Ta đây là. . . Làm sao vậy?
Trước giờ quan hệ giữa Chu Bình Nguyệt và nàng vô cùng tốt, gần như hình với bóng, thế nhưng lần này tỷ muội tốt của mình rõ ràng thừa dịp bản thân bế quan, cùng Tần Đình đi ra ngoài.
Lý Quân Ninh mơ hồ cảm giác mình giống như bỏ lỡ cái gì đó.
Lúc này, một vị thị nữ của nàng hấp tấp đi vào phòng.
Lý Quân Ninh hơi cau mày, nói: "Thanh Loan, sao ngươi hoảng hốt vậy?"
Thanh Loan nói: "Tiểu thư, xuất hiện đại sự!"