Chương 476 - 477: Lại Ở Cùng

Hoành Tảo Hoang Vũ

Cô Đơn Địa Phi 01-07-2023 15:31:57

"Oa!" Một tiếng rít quái gở vang lên, xa xa đột nhiên bay tới hơn trăm con hắc điểu. Hai cánh mở ra hơi ba trượng, hai mắt đỏ đậm, thiết trảo như câu, cánh chim bén nhọn giống như đao! Mỗi một con hắc điểu ít nhất là cảnh giới Địa nguyên cảnh, có một nửa còn đạt tới Thiên Hợp cảnh! Nếu ở trên mặt đất, Lâm Lạc không hề e ngại, đến một con giết một con, đến hai con giết hai con! Nhưng tại đây là trời cao vạn trượng, chỉ cần bước sai một bước thì hoặc là bị hắc điểu ném trúng đá, tuyệt đối sẽ rơi tan xương nát thịt ! Tử miêu kia cũng đủ độc ác, không hề nhắc tới là còn có hắc điểu này! Tốc độ phi hành của loài chim này cực nhanh, qua vài lần vỗ cánh đã đến trước mặt hai người Lâm Lạc, khởi xướng công kích. "Đến!" Lâm Lạc vội vàng cùng Lăng Kinh Hồng hội hợp một chỗ, tử đỉnh tế lên đỉnh đầu, tiếp tục chạy về phía trước. Đoạn đường này cũng không có lục thạch, hắc bạch thạch dưới chân luôn có thể phát sinh chuyển hoán, một khi không nhảy ra đúng lúc thì sẽ rơi xuống vách núi! Bầy hắc điểu hết sức thèm khát huyết nhục hai người Lâm Lạc, từng ron rít lên không ngừng, một con sau khi nhấp nhô vài nhịp đã không thể kiềm chế không được khởi xướng công kích. Vũ linh rung lên, lập tức có bảy đạo hắc vũ phi về hai người Lâm Lạc. Oành! Oành! Oành! Không cần Lâm Lạc ra quyền, công kích đã bị tử đỉnh hóa giải, nhưng lực lượng này vẫn đánh ra đến! Nếu là ở bình nguyên, thân thể Lâm Lạc nhất định có thể đem lực đánh vào hóa giải, chỉ là hiện giờ hắn còn đang ở giữa không trung, bị đánh vào như vậy thì tốc độ phi hành lập tức gia tăng. Cũng may là phương hướng của hắn lại không có biến hóa. Tốc độ tăng lên như vậy càng làm cho hắn tới được khối đá tiếp theo nhanh hơn! Tuy nói như thế, Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đều toát ra một thân mồ hôi lạnh! Đám hắc bạch thạch là ở không ngừng biến hóa, tuy rằng bọn họ tính toán phi thường chuẩn xác nhưng chỉ sai lệch một chút so với thời gian dự kiến thì đều có khả năng dẫn đến kết quả hoàn toàn bất đồng! Hơn nữa đây còn là công kích thẳng, nếu là công kích phát ra từ bên sườn làm bọn họ lệch đi phương hướng vậy thì coi như xong! "Phía trước có lục thạch, chúng ta bước tới đó rồi sẽ đánh với bầy xú điểu này một hồi!" Trong lòng Lâm Lạc phi thường khó chịu, đám hắc điểu này ỷ vào thiên thời địa lợi nhân hoà, làm cho hai người không có lực hoàn thủ, đánh cho bọn họ phi thường uất ức. "Oa, oa!" Hắc điểu rít dài. Có mấy con ngang nhiên phát động công kích gần người, lại bị lam hỏa của Lâm Lạc trực tiếp thiêu thành gà nướng, nhất thời kinh sợ không dám đánh tiếp mà chỉ phát huy ưu thế tiên thiên, không ngừng phi vũ tạo phiền toái thật lớn cho hai người. Hai người cực kỳ nguy hiểm, có mấy lần thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục, may mắn bọn họ phối hợp thuần thục. Sau khi một người đạp không tiến lên thì lập tức đem người còn lại ném về chỗ phù thạch an toàn, kéo người kia an toàn. Trò chơi này quả thật thót tim, sau khi qua chừng trăm trượng thì hai người rốt cục đi tới một khối lục thạch, đều thở hồng hộc, cả người đầm đìa mồ hôi. Cũng không phải bọn họ kiệt lực, mà là áp lực quá lớn! Rốt cục chân đạp "Thực địa". Lâm Lạc thét dài một tiếng, nói:"Xú điểu nhóm, con nào nhận lấy cái chết đầu tiên!" "Oa!" Đám hắc điểu tuy rằng không thông tiếng người nhưng có thể đạt tới Địa nguyên, Thiên Hợp cảnh thì thất khiếu ít nhất cũng mở lục khiếu, có thể cảm giác được sự miệt thị qua giọng của Lâm Lạc, đều rít lên, hai cánh vỗ liên hồi dấy lên từng cơn lốc, tu vi kém một chút sẽ bị đẩy khỏi khối đá! Nhưng tức giận là một chuyện, hành động lại là một chuyện khác! Đám hắc điểu chẳng những không ngu ngốc, hơn nữa trí tuệ tương đối cao, biết Lâm Lạc lúc này đã đạp được vào mặt đất nên có uy lực tối cường, cũng không hề xông lên mà chỉ muốn tiêu hao sức lực hai người. Mà Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng cũng không dám tùy ý rời đi lục thạch, bởi vì khối lục thạch tiếp theo ít nhất ở trăm trượng có hơn, đoạn giữa bọn họ cần chuyển qua ít nhất cần mười khối đá đổi chân an toàn. Chỉ cần bị đám hắc điểu phá hư một lần vậy thì tuyệt đối vẫn lạc! Kêu thì cứ kêu đi! Tuy rằng lục thạch không lớn, nhưng cũng cũng đủ cho hai người đồng thời ngồi xuống, chỉ là muốn nằm xuống ngủ cho lại sức thì không có khả năng ! Bất quá, tiên thiên cảnh võ giả có thể duy trì mấy đêm không ngủ mà chút sẽ không ảnh hưởng chiến lực, huống chi hai người còn là Địa nguyên, Thiên Hợp cảnh siêu cấp cao thủ. Sau khi đi khoảng trăm canh giờ thì chỉ cần thoáng điều tức sẽ có thể bảo trì ở trạng thái tốt nhất – dĩ nhiên nếu trải qua một hồi đại chiến thì ít nhất cần vài canh giờ mới có thể phục hồi như cũ. Hai người lại có không gian pháp khí, đặc biệt là tử đỉnh của Lâm Lạc, không gian lớn, thực vật bên trong cũng đủ hai người ăn hơn mấy trăm năm, căn bản không sợ tiêu hao như vậy. Ngươi không nhường, ta không lùi, giằng co qua ba ngày thì đám hắc điểu rốt cục không cam lòng tán đi, rít lên the thé chung quanh. Hai người cũng không dám chủ quan, đám hung thú này đều sắp thành tinh, vô cùng có khả năng là một cái bẫy, dẫn bọn họ rời khỏi địa phương an toàn rồi tái triển khai công kích! Bọn họ lại đợi một ngày, không hề thấy tung tích của đám hắc điểu mới quyết định tiếp tục đi tới. Bọn họ không có khả năng ở mãi trong này, ngồi lâu như vậy trên một khối đá lạnh, không ai có cảm thấy thoải mái! Bọn họ thận trọng phi ra, thoáng cái đã qua khoảng cách trăm trượng, lại đến khối lục thạch tiếp theo, trong lòng không khỏi vững tin. Chẳng lẽ đám súc sinh biến dị này thực sự buông tha cho bọn họ? Hai người lại triển khai thân pháp, ghi nhớ sự chuyển hoán của hắc bạch thạch, một đường bay vút thẳng tiến. Sau nửa canh giờ thì Lâm Lạc đối chiếu với bản đồ thấy đã đi hơn nửa đường! Tiếp tục đi tới, nhưng qua hơn hai trăm hơn trượng vẫn không phát hiện thấy lục thạch, chỉ có hắc, bạch, hồng thạch! "Oa!" Đúng vào lúc này, tiếng chim lại rít lên, đám hắc điểu biến mất một ngày lại xuất hiện, khởi xướng công kích tới hai người Lâm Lạc, đầy trời tất cả đều là hắc vũ! Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng kinh hãi nhưng biển hắc điểu đã hoàn toàn phong tỏa đường lui của bọn họ, chỉ có thể đi về phía trước! Chạy như điên! Tốc độ của nhân loại sao có thể so với tốc độ của loài chim phi hành, cho dù tốc độ đám hắc điểu này cũng đã bị hạn chế thật lớn. Chính qua thời gian vài nhịp thở, đám hắc điểu cũng đã truy gần, hắc vũ giương lên, khởi xướng công kích sắc bén. Đám hung thú này nhất định là thành tinh rồi, cũng không cần gây thật nhiều thương tổn cho hai người Lâm Lạc mà chỉ gắng làm bọn họ lệch khỏi quỹ tích sẽ tự động rơi xuống! Lâm Lạc ngay cả thời gian chửi một tiếng cũng không có. Hắn chẳng những phải né tránh công kích của hắc vũ mà còn phải tính toán chuẩn xác thời gian hắc bạch thạch chuyển hoán, không thể có một chút sai lầm! Nhưng làm cho hai người thất vọng là tiền phương thủy chung không có lục thạch xuất hiện. Tựa hồ từ sau nửa đường thì loại đá có màu sắ như như đã hoàn toàn tiêu thất! Đám hắc điểu cũng hiển nhiên biết điểm ấy, mới có thể vào thời điểm này ngang nhiên khởi xướng tiến công, đem hai người hãm vào tuyệt lộ! Ads "Cứ đi như vậy cũng không phải cách!" Lâm Lạc lớn tiếng nói. "Ngươi có chủ ý gì!" "Một chủ ý phi thường nguy hiểm!" "Ngươi cảm thấy chúng ta bây giờ còn không đủ nguy hiểm sao?" "Ha ha ha, lần này chúng ta lại liên hợp! Nắm chặt! lấy" Lâm Lạc sau khi bước trên một khối bạch thạch thì thân hình đột nhiên gập lại, không tiến mà nhảy lui về phía sau. Hắn làm như vậy khiến đám hắc điểu trở tay không kịp, tạm dừng một chút rồi mới tản ra bắn lông vũ, không cho Lâm Lạc có cơ hội tới gần người! Thiên ma giải thể, khai! Tử huyết thiêu đốt. Thiên ma giải thể tái khai! Lâm Lạc hét lớn một tiếng, mạch máu cả người trương lên rồi nhất tề bạo liệt, nháy mắt biến thành huyết nhân, nhưng tốc độ cũng là bạo tăng, lao thẳng tới con hắc điểu có cảnh giới Thiên Hợp cảnh đỉnh phong! Cái gọi là bắt ngựa trước hết bắt ngựa đầu đàn, cầm tặc trước hết cầm vương, con hắc điểu này chính là hung thú thủ lĩnh của đàn quái điểu! Lâm Lạc bay lên không, lệch khỏi quỹ đạo bình thường, lao thẳng tới lưng con hắc điểu kia! Đây là tử chiến đến cùng! Nguyên bản con hắc điểu kia có thể né tránh lần chụp này. Nhưng liên tục hai lần thiên ma giải thể cộng hưởng đã khiến cho tốc độ của Lâm Lạc tăng lên vài lần. Còn không chờ cho con hắc điểu kia kịp vỗ cánh, Lâm Lạc đã mang theo Lăng Kinh Hồng nhảy lên lưng nó. "Oa!" Con hắc điểu kia không ngừng vỗ cánh vừa không ngừng bay tròn vừa dùng mỏ công kích để hất hai người Lâm Lạc ra khỏi lưng. Oành! Oành! Oành! Lâm Lạc xuất liên tục ba quyền, đánh cho con hắc điểu kêu lên ai oán. Hắn dẫn xuất lam hỏa trên tay, nói:"Xú điểu, ta biết ngươi nghe hiểu được một ít tiếng người, giờ cho ngươi chọn, một là cùng chúng ta đồng quy vu tận hay là mang chúng ta bay về phía đối diện!" "Oa oa oa!" Con hắc điểu phát ra tiếng rít dài bi phẫn nhưng cũng dừng giãy giụa, hai cánh bằng phẳng, hướng về tiền phương bay nhanh. Phía sau, đám hắc điểu cũng rít lên rồi bay theo. Thật đúng là đầu tiên đưa thân vào tử cảnh rồi sau đó sẽ sinh! Nếu như con hắc điểu này cương liệt, không chịu cúi đầu thì hai người Lâm Lạc coi như thảm rồi! Hai người liếc nhau một cái, đều nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng mạo hiểm một lần nhưng cuối cùng cũng vượt qua cửa ải khó khăn này. Bất quá hai người cũng không dám chủ quan, tuy rằng hiện tại hắc điểu dưới thân thành thật, nhưng không chừng khi nào thì nó lại đột nhiên làm khó dễ! Quả nhiên, con đại hắc điểu cũng không cam lòng bị hai người áp chế, thành thật được một đoạn thời gian thì đột nhiên xoay người quay ngược trở lại, nếu không phải hai người sớm có chuẩn bị thì đã bị hất văng khỏi lưng rồi! Lâm Lạc dùng quyền đầu hung hăng giáo huấn đại hắc điểu vài cái, rốt cục làm cho nó thành thật trở lại. Tốc độ phi hành của loài chim này cực nhanh, hai người Lâm Lạc vốn còn phải đi chừng nửa canh giờ thì chỉ qua vài lần vỗ cánh, chưa đến chừng một nén hương thì phía trước đã xuất hiện vách núi đen. Càng về cuối càng không dám chủ quan, lam hỏa trong tay Lâm Lạc đột nhiên dấy cao. Con đại điểu rốt cục không dám trở quẻ vào thời điểm cuối cùng, thành thành thật thật bay đi qua, Lâm Lạc kéo Lăng Kinh Hồng nhảy lên, đứng vững vàng trên vách núi đen. "Oa -" Con hắc điểu lượn một vòng rồi cũng không thể làm gì, kêu to một tiếng rồi vỗ cánh mà đi. Hai người Lâm Lạc giờ đứng trên một bình đài ở vách núi đen, phía trước có một sơn động, chính là thông lộ rời đi nơi này. Hai người vội vàng chạy về hướng sơn động, không muốn ở thêm một khắc tại địa phương quỷ quái này. Sau khi vào sơn động sau, cảnh vật trước mắt lập tức biến đổi, biến thành một gian thạch thất. Hai người nhìn mãi cũng thành quen, không hề cảm thấy kinh dị . "Chúc mừng các ngươi, lại xông qua một cửa, điều này làm cho Sa Sa đại nhân phi thường mất hứng!" Âm thanh thần bí lại vang lên. "Sao như thế nào lần này không có linh khí ?" Lâm Lạc cũng phi thường mất hứng. "..." Phỏng chừng thần bí nhân kia bị Lâm Lạc làm tức giận đến không nhẹ, im lặng hồi lâu mới nói,"Đây là thưởng cho các ngươi, các ngươi cùng với những người khác một chỗ, có thể được truyền thừa chủ nhân hay không thì là do cơ duyên !" "Những người khác?" Lâm Lạc không khỏi sửng sốt,"Ngươi chẳng phải nói, chỉ có hai chúng ta đã trải qua khảo nghiệm?" "Đương nhiên, các ngươi nắm giữ bản đồ, đây là tín vật chủ nhân giao cho. Đối với người cầm tín vật thì sẽ thêm vào khảo nghiệm!" Thần bí nhân nở nụ cười. Bất quá, tuy rằng bọn họ đã trải qua nhiều nguy hiểm, nhưng cũng chiếm được hồi báo thật lớn, tối trọng yếu là bọn họ đều bình an vô sự! Thần bí nhân lại để lại tam viên đan dược, Lăng Kinh Hồng vẫn tặng cho Lâm Lạc. Kỳ thật tu vi của nàng đã muốn tới Địa nguyên cảnh đỉnh phong, cho dù ăn đan dược này cũng sẽ không có cái gì bổ ích, điều thiếu chính là lĩnh ngộ đại cảnh giới, mà không phải tích lũy lực lượng. Lâm Lạc khoanh chân ngồi xuống, lập tức bắt đầu luyện hóa ba viên đan dược này. Thủy, Kim hai hệ công pháp vẫn như cũ không có chút bổ ích, nhưng Hỏa hệ công pháp lại tăng lên tới nguyên thập trọng thiên, Mộc, Thổ hai hệ công pháp đều là lục trọng thiên, Lôi điện công pháp còn lại là thất trọng thiên, khoảng cách tới Tề Phá Thiên hợp lục hệ công pháp đã là càng ngày càng gần . Hai người đẩy cửa đá ra, bước về phía ngoài thì thấy ở trong một tòa cung điện. Lâm Lạc lấy ra bản đồ xem thì đây chính là tòa kiến trúc mà bọn họ tiến vào từ đầu, vòng vèo một hồi coi như trở về chỗ cũ. Bọn họ tiếp tục đi tới, rất nhanh phía trước liền xuất hiện ánh sáng. Khi bọn hắn bước tới đó thì thấy một tòa hoa viên, chung quanh nhiều loại hoa cỏ, hương thơm quyến rũ. Mà ở cách đó không xa, đang có năm người khoanh chân mà ngồi, cũng là đám người Phạm Thương Vũ. "Các ngươi gặp nguy hiểm hay sao mà lâu quá vậy!" Phạm Thương Vũ đứng lên, ánh mắt chợt sững lại. Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đều không che dấu tu vi tự thân, một người là khí tức Thiên Hợp cảnh, một người là khí tức Địa nguyên cảnh đỉnh phong, dĩ nhiên không thể nào qua mắt được đại cao thủ như hắn. "Di?" Hai lão tổ Điền, Dịch cũng ngẩn ra. Mà Dịch Hưng và Điền Uyên Long thì lộ ra sát khí, hai quyền không khỏi xiết chặt. Thực lực Lâm Lạc tăng lên quá nhanh, với tốc độ như vậy thì rất có khả năng tiến vào Thích Biến cảnh trước bọn họ! Mà sau khi đi qua U Ám sâm lâm, với đại cơ duyên của Lâm Lạc nói không chừng liền trực tiếp trở thành Tiên cảnh tối cường giả ! Bọn họ tuy rằng đều là kiệt xuất trong cùng thế hệ của gia tộc nhưng cũng không dám hy vọng xa vời qua lần đi qua U Ám sâm lâm này có thể đột phá tiên cảnh, chỉ cầu đạt được có thể phá nhập Thích Biến cảnh! Về phần trở thành tiên cảnh chí cường giả, ít nhất còn phải tiếp qua ba trăm năm, bọn họ đạt tới Thích Biến cảnh đỉnh phong, cũng hình thành hư vực mới có hy vọng! Khả năng đạt tới Thích Biến cảnh đỉnh phong cùng hình thành hư vực cũng không phải đồng nhất mà đạt tới Thích Biến cảnh đỉnh phong chính là điều kiện tiên quyết hình thành hư vực - đương nhiên, không tính quái thai Lâm Lạc đánh vỡ định luật này. Nói thực ra, sau ba trăm năm bọn họ cũng không tất yếu có thể hình thành hư vực, vậy thì phải sau sáu trăm năm mới chính thức có hi vọng tiến vào tiên cảnh! Hơn kém chính là sáu trăm năm, ai chịu nổi.