- Ngươi là...
Đào Bảo không khỏi lộ ra vẻ chần chờ, thật sự không rõ đại hán này sao sẽ xưng mình là đại ca, phải biết hắn là từ Ngân Nguyệt tinh phi thăng đi lên đấy!
Đừng nói Ngân Nguyệt tinh linh khí bần cùng, dù là linh khí sung túc thì như thế nào, Thần giới quá lớn, sau khi phi thăng khả năng có thể xuất hiện ở cùng một chỗ nhỏ đến đáng thương! Mà trong những năm hắn ở Thần giới này, cũng chưa từng có nhận thức qua một người như vậy!
Lâm Lạc mỉm cười, thân hình dung mạo bỗng nhiên cải biến, biến trở về diện mạo như cũ.
- Lâm... Lâm Lạc!
Đào Bảo khẽ giật mình, phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
- Coi chừng!
Gã đại hán đầu trọc một quyền đánh hụt, từ sau lưng Lâm Lạc lại ra một quyền, hướng sau ót của hắn đánh tới.
- Mấy con rệp không quan trọng gì, Đào đại ca không cần lo lắng!
Lâm Lạc chém ra một quyền, nghênh hướng gã đại hán đầu trọc.
Bành!
Bốn đạo pháp tắc chi lực đồng thời phát sinh uy lực, nắm đấm của gã đại hán đầu trọc lập tức nát bấy, cũng dọc theo tay của hắn một đường khuếch tán, truyền lại đến toàn thân của hắn.
BA-, một khối Thần hạch lớn bằng hai ngón tay từ giữa không trung rơi xuống, phát ra một tiếng giòn vang.
Chết rồi!
Hách!
Hai người khác đồng thời lộ ra biểu lộ kinh hãi tới cực điểm, một quyền đuổi giết một gã Hư Thần Nhị trọng thiên, đây là tồn tại đáng sợ như thế nào? Đừng nói hai người bọn họ, coi như là lão đại của bọn hắn cũng không thể nào làm được điểm này!
Trốn! Trốn! Trốn!
Bọn hắn đồng thời rút lui, sau đó xoay người bỏ chạy, đối mặt sát tinh đáng sợ như vậy, ý niệm duy nhất của bọn hắn là chạy trốn, tồn tại này căn bản không phải bọn hắn có thể đối kháng! Mà chỉ cần chạy trốn tới địa phương nhiều người, cao thủ tọa trấn nơi này tất nhiên sẽ ngăn Lâm Lạc lại.
Đáng tiếc, Lâm Lạc lộ ra chân diện mục, thì không có tính toán để cho bọn hắn sống sót!
Không gian thuấn di!
XÍU... UU!, Lâm Lạc xuất hiện ở sau lưng một người, khởi quyền, xuất kích!
- Ah...
Người nọ phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, cúi đầu mắt nhìn nắm đấm từ trong lồng ngực xuyên thấu đi ra, bành thoáng một phát bạo liệt, lập tức hóa thành ngàn vạn mảnh vỡ, chỉ còn lại có một khối Thần hạch rớt xuống.
- Không không, đừng giết ta! Đừng giết ta!
Người cuối cùng run giọng nói ra.
- Không có ý tứ, ngươi đã leo lên tử vong chi thuyền!
Thân hình của Lâm Lạc lần nữa lao tới, lại là một quyền oanh ra, bốn đạo pháp tắc chi lực dương động, hướng người nọ oanh tới.
Bành!
Người thứ ba này cũng lập tức tử vong!
Đào Bảo cùng cô gái kia đồng thời dùng ánh mắt y hệt chứng kiến quái vật nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, hoàn toàn không thể tin tưởng hắn biểu hiện ra ngoài chiến lực kinh người!
- Khục...
Đào Bảo lại bắt đầu kịch liệt ho khan, sắc mặt suy bại, bên khóe miệng tràn ra Thất Thải máu tươi, nhưng huyết rất nhạt, tựa hồ ngay cả thần tính cũng muốn biến mất.
- Đào đại ca!
Lâm Lạc liền vội vươn tay đở lấy hắn, một đạo thần thức đã tham tiến vào trong cơ thể Đào Bảo.
Hắn lập tức nhướng mày.
Ở trong cơ thể của Đào Bảo, xác thực mà nói là ở trên Thần hạch của hắn chiếm cứ một loại lực lượng cổ quái, đang không ngừng cắn nuốt lực lượng trong Thần hạch!
Thần hạch không hoại, nhưng chỉ cần rút ra lực lượng trong đó, sẽ lập tức hóa thành tro bụi! Mà tốc độ cỗ lực lượng này thôn phệ Thần hạch lại vượt qua tốc độ Đào Bảo bổ sung, nói cách khác, chỉ cần chiếu cái dạng này xuống dưới, một ngày nào đó Thần hạch của Đào Bảo sẽ bị hấp sạch sẽ, do đó toàn bộ thần tính đều tiêu tán!
Mà tin tưởng sau khi cổ lực lượng kia cắn nuốt sạch Thần hạch, bản thân Đào Bảo cũng khó thoát khỏi cái chết!
Nếu Lâm Lạc không có xuất hiện mà nói, tối đa mười năm, Thần hạch của Đào Bảo sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ!
Trách không được cô gái kia muốn tới trộm đồ, cỗ lực lượng trên Thần hạch Đào Bảo căn bản không phải hắn có thể khu trục, bởi vậy duy nhất có thể làm là không ngừng bổ sung hao tổn, vậy thì cần tiêu hao lớn lượng Linh Dược.
Linh Dược nơi nào đến, tự nhiên là dùng rất nhiều Thần tinh đi mua!
Ánh mắt của Lâm Lạc phát lạnh, tuy Đào Bảo cùng hắn kết bái huynh đệ là nhất thời tâm huyết, nhưng đối với Lâm Lạc mà nói, cái đại ca này đối với hắn chiếu cố rất nhiều, hơn nữa lưu lại Thần Tửu cũng làm cho Phong Sở Liên, Nghiêm Thanh các nàng ở trong thời gian ngắn càng tiến một bước, đây là thiên đại ân tình!
Dùng hắn trọng tình trọng nghĩa, bất kể là ai đối với Đào Bảo hạ thủ, người này tuyệt đối chết chắc rồi!
Bất quá, việc cấp bách là trước khu trục cổ lực lượng kia trong cơ thể Đào Bảo, nếu không ăn thuốc bổ chẳng qua là kéo dài hơi tàn.
- Đào Bảo đại ca, ta trước thay ngươi khu trục lực lượng dị chủng trong cơ thể! Ngươi nhẫn thoáng một phát!
Lâm Lạc nghiêm nghị nói ra.
Nếu hắn chạy vào nói những lời này, Đào Bảo tự nhiên rất khó tin tưởng, nhưng xem qua hắn vừa rồi đại phát thần uy, hắn tự nhiên đối với Lâm Lạc cũng nhiều mấy phần tin tưởng. Tiểu tử này thời điểm ở Ngân Nguyệt tinh từng để cho hắn chấn động qua, mà mới ngắn ngủn mấy trăm năm, tiểu tử này chẳng những đồng dạng phi thăng Thần giới, hơn nữa thực lực càng là thâm bất khả trắc!
- Tiền... tiền bối, ngươi thực sự có thể cứu gia gia sao?
Thiếu nữ cũng rung động đi tới, trong đôi mắt đẹp tràn đầy chờ mong.
- Cái gì tiền bối, gọi Nhị gia gia!
Đào Bảo khiển trách một tiếng.
- Nhị... Nhị gia gia!
Thiếu nữ đối với Đào Bảo vô cùng nghe lời.
Lâm Lạc không khỏi sắc mặt co lại, tuy hắn xác thực cũng có thể xem như thế hệ cùng thời với ông nội người. Nhưng mới vừa rồi còn muốn sắc dụ hắn, thiếu nữ gọi hắn đại gia chỉ chớp mắt biến thành cháu của hắn, để cho hắn cực độ không thích ứng.
Nhưng hiện tại việc hắn cần phải làm là trước thay Đào Bảo giải quyết quấn tật.
Lâm Lạc đem tay phải đè xuống trên đan điền của Đào Bảo nói:
- Đào Bảo đại ca, cái này có chút đau nhức!
- Không sao... ah!
Đào Bảo còn muốn cậy mạnh hai câu, nhưng lúc Lâm Lạc đánh ra một đạo lực lượng tiến vào trong cơ thể của hắn, vẫn là trước tiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Gia gia...
Thiếu nữ kinh hô.
Lâm Lạc đánh ra lực lượng, là lỗ đen pháp tắc!
Cổ lực lượng kia cực kỳ dính người, công kích bình thường có lẽ có thể đánh tan nó, nhưng mà sẽ đối với Đào Bảo tạo thành trọng thương. Dùng thân thể suy yếu lúc này của Đào Bảo mà nói, cái này tám phần sẽ muốn cái mạng già của hắn!
Bất quá, lỗ đen không giống với lúc trước, sinh ra là tồn tại đáng sợ thôn phệ hết thảy, có thể ở dưới tình huống cổ lực lượng kia không phát giác gì, không hề phản kháng đem hắn tiêu diệt. Để tránh hai cổ lực lượng chém giết tạo thành tổn thương đối với Đào Bảo.
Nhưng lỗ đen pháp tắc của Lâm Lạc muốn đi vào trong cơ thể Đào Bảo, cái này thế tất sẽ làm đối phương kịch liệt đau nhức, cũng may huyết nhục là Thần linh có thể sinh sôi không ngừng, chỉ cần diệt trừ mầm tai vạ, vậy thuốc bổ có thể bổ đúng chỗ rồi!
Lỗ đen mở ra, hướng Thần hạch khuếch trương mà đi, ở trước khi cổ lực lượng chiếm giữ trên Thần hạch kia còn không có kịp phản ứng, lập tức đem nó vây quanh, cũng triển khai thôn phệ.
Tuy cổ lực lượng kia cũng có được năng lực thôn phệ nhất định, nhưng có thể so sánh với lỗ đen pháp tắc sao? Căn bản không có sức phản kháng mảy may, lập tức bị tiêu diệt sạch sẽ!
Mà bởi vì chủ chiến trường là phát sinh ở bên trên Thần hạch, dùng đặc điểm không hủy của Thần hạch, tạo thành tổn thương đối với Đào Bảo thực sự đáng thương không đáng kể rồi.
Lâm Lạc thu hồi lực lượng, mà Đào Bảo thì kêu rên một tiếng, thân trên mạnh mẽ đứng thẳng lên.
- Đào đại ca, cảm giác như thế nào?
Lâm Lạc hỏi.
Tuy trước kia xác thực rất đau, đau nhức đến tận xương tủy, nhưng bây giờ là toàn thân nhẹ nhõm, nhẹ nhõm trước nay chưa từng có! Cổ lực lượng Như Ảnh Tùy Hình đáng sợ kia biến mất, rốt cuộc không cảm giác thấy mảy may!
- Huynh đệ, ngươi thực sự chữa cho tốt ta!
Đào Bảo lộ ra vô cùng khiếp sợ, hắn là nghe nói qua, người trúng Bá Ảnh chưởng chỉ có thể kéo dài hơi tàn, vĩnh viễn không có khả năng có trị hết, trừ khi đạt được Trung Nguyên Thần ra tay!
Cái gì, Lâm Lạc là Trung Nguyên Thần?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Đào Bảo ở trong lòng lắc đầu liên tục, Lâm Lạc xác thực rất cường, nhưng tuyệt đối không thể nào là Trung Nguyên Thần, thậm chí ngay cả Sơ Vị Thần cũng không có đột phá, nếu không uy áp mang đến cho hắn là hoàn toàn bất đồng đấy.
- Đại ca, tuy bệnh gì đã trừ, nhưng thân thể của ngươi có chút suy yếu, trước dùng chút đan dược bổ sung thoáng một phát!
Lâm Lạc tiện tay lấy ra một ít đan dược kín đáo đưa cho Đào Bảo, đan dược chữa thương hắn tự nhiên không thiếu, sau đại hội trao đổi hắn cũng coi như phát chút tiểu tài.
Đào Bảo vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Lâm Lạc cho hắn đan dược ở trong mắt hắn xem ra không có chỗ nào mà không phải là cực kỳ trân quý, thuộc về bán hắn đi cũng không đổi được!
Vị huynh đệ kia, thật sự là nhân trung chi long, một khi bay lên cũng chỉ có thể để cho người nhìn lên!
- Nhị gia gia, cám ơn ngươi!
Lo lắng trên mặt cô gái bên cạnh kia còn không có biến mất, cũng đã hiện lên dáng tươi cười tiêu tan, trong cười mang nước mắt, buồn cười nói không nên lời. Trước kia âm thanh "Nhị gia gia" còn gọi có chút miễn cưỡng, nhưng bây giờ là chân tâm thật ý, chỉ là trong mắt to còn có ngưỡng mộ thật sâu.
Lâm Lạc nguyên bản muốn thay nàng xóa đi nước mắt trên gương mặt, nhưng thấy ngưỡng mộ chi sắc trong mắt nàng thì vội vàng bỏ đi ý nghĩ này, hướng Đào Bảo nói:
- Đại ca, ngươi là tại sao bị như vậy?
Trong tiếng nói của hắn mang theo sát khí lạnh lẻo, thân nhân cho tới bây giờ đều là nghịch lân của hắn! Tuy Đào Bảo cùng hắn ở chung thời gian không dài, nhưng một ngày là huynh, cả đời là huynh!
Đào Bảo thở dài, lộ ra một vòng nhớ lại chi sắc, lại nói:
- Việc này, không cần nhắc lại rồi!
Lâm Lạc biết rõ Đào Bảo là không muốn làm cho mình cuốn vào phiền phức của hắn, mỉm cười nói:
- Đại ca là lúc nào phi thăng Thần giới?
Bỏ qua cái đề tài này, Đào Bảo nói liền nhiều hơn, hắn vốn là người không chịu ngồi yên:
- Sau khi Đại ca uống Thần Tửu, liền ở trong tinh không lĩnh ngộ pháp tắc chi lực, trăm năm sau thành công đột phá, cũng không kịp cùng huynh đệ cáo biệt, liền độ thần kiếp phi thăng!
- Ở hạ giới, đại ca là người đỉnh phong trên thế giới, nhưng ở Thần giới lại cái gì cũng không phải. Đại ca trong khoảng thời gian ngắn nản lòng thoái chí, bất quá ở thời điểm đó gặp Vân nha đầu, khi đó nàng còn là một hài nhi còn trong tã lót, bị cha mẹ vứt bỏ, đại ca liền thu dưỡng nàng, cũng làm cho tâm đại ca cũng bình thản xuống dưới!
Đào Bảo cười ha ha, vỗ vỗ đầu, sau khi ăn vào Linh Dược của Lâm Lạc, hắn đã khôi phục vài phần tinh khí thần, bất quá Thần hạch bị hư hao tổn rất nghiêm trọng, muốn triệt để khôi phục thực lực của hắn còn cần thời gian rất dài.
- Đã quên giới thiệu cho các ngươi! Huynh đệ, đây là cháu gái của đại ca, gọi là Tiết Linh Vân!
- Không, Vân nhi là Đào Linh Vân!
Nhưng thiếu nữ lại chen miệng nói, trong ánh mắt có một tia quật cường.
- Ẩu tả, trên người của ngươi treo một khối ngọc bội, rõ ràng chính là họ Tiết! Gia gia theo ngươi nói bao nhiêu lần rồi, người không thể sổ điển vong tông!
Đào Bảo trách mắng.
- Bọn hắn từ bỏ Vân nhi, là gia gia thu dưỡng Vân nhi, Vân nhi là cháu gái của gia gia, vĩnh viễn là vậy!
Tiết Linh Vân không phục nói.
Đào Bảo thở dài, hiển nhiên ở chuyện này bọn hắn đã tranh luận qua hồi lâu, mà cho tới bây giờ đều không có một cái kết quả nào. Hắn chuyển đề nói chuyện nói:
- Nha đầu, đây là anh em kết nghĩa của gia gia ở hạ giới, Lâm Lạc!
Tiết Linh Vân không khỏi lộ ra ngạc nhiên chi sắc, mặc dù nàng chỉ là Tinh Hoàng cảnh, nhưng thân là con dân Thần giới, nàng tự nhiên sẽ không khuyết thiếu tri thức.
Từ hạ giới phi thăng, nếu như không có tử mẫu trận dẫn dắt, như vậy vị trí xuất hiện ở Thần giới là hoàn toàn tùy cơ hội. Mà Thần giới to lớn, tỷ lệ hai người có thể gặp lại có bao nhiêu?
Hơn nữa, từ khẩu khí của Đào Bảo để phán đoán, Lâm Lạc tựa hồ vẫn là phi thăng so với hắn còn muốn muộn hơn! Nhưng Đào Bảo đi vào Thần giới cũng không quá đáng mấy trăm năm, chút thời gian như vậy, Lâm Lạc lại đạt đến độ cao như thế nào?
Trong ba người bị Lâm Lạc đuổi giết, có một cái là đường chủ của Thanh Lang Bang, Thần hạch dài hai đoạn ngón tay trên mặt đất có thể tinh tường chứng minh, người nọ ít nhất cũng phải là Ngụy Thần Nhị trọng thiên, lại bị Lâm Lạc như con rệp thoải mái nghiền chết, cái này cũng quá khoa trương đi!
- Huynh đệ, ngươi tuyệt đối là người cực kỳ có thiên phú mà đại ca đời này nhìn thấy!
Đào Bảo cảm thán nói, hắn lúc ấy cùng Lâm Lạc kết nghĩa huynh đệ cũng chỉ là nhất thời tâm huyết, nhưng ai có thể nghĩ đến sẽ gieo xuống nhân quả như thế!
Lâm Lạc mỉm cười, ở trước mặt Đào Bảo hắn cũng không muốn khiêm tốn, mà hắn lại muốn khiêm tốn mà nói, còn muốn người khác sống thế nào đây? Cả đám đều sẽ che mặt tự sát.
- Huynh đệ, ngươi bây giờ là cảnh giới gì?
Đào Bảo mang theo một tia hiếu kỳ, hắn chỉ biết cảnh giới của Lâm Lạc so với hắn cao, nhưng tuyệt đối không có qua Sơ Vị Thần, hắn là Hư Thần nhất trọng thiên, như vậy Lâm Lạc không phải là Hư Thần Nhị trọng thiên hay Hư Thần tam trọng thiên chứ, Ngụy Thần thì không có sức chiến đấu khủng bố như vậy!
- Hư Thần tam trọng thiên!
Lâm Lạc không chút nào giấu diếm nói.
Hí!
Đào Bảo cùng Tiết Linh Vân đồng thời hít một hơi khí lạnh, sắc mặt có chút cổ quái.
Tại hạ giới hậu tích bạc phát, xác thực có ngoan nhân trực tiếp tăng vọt đến Hư Thần nhất trọng thiên đỉnh phong, thậm chí Hư Thần Nhị trọng thiên sơ kỳ, nhưng cho dù như thế, ngắn ngủn mấy trăm năm thời gian lại tăng lên tới Hư Thần tam trọng thiên?
Choáng nha, đây là Thần Cảnh hay là Tiên Thiên cảnh ah, tăng lên có dễ dàng như vậy sao?