Trong số ba người con trai, đứa con út có tính cách hướng ngoại nhất, và cũng là đứa thông minh nhất trong số những đứa con.
Nhưng cũng là đứa làm người khác đau đầu nhất.
Khi còn nhỏ, đuổi chó rượt mèo không thiếu trò nào, sau khi lớn lên cũng không khiến người ta bớt lo lắng được, ở trong thôn chơi thôi chưa đủ, còn luôn thích mang theo một đám lóc chóc nhỏ tuổi đi núi Hồ Lô đào trứng chim, bẫy gà, bắt thỏ rừng, đứa con trai này của bà so với đám đồng trang lứa không khác gì một vị vua nhỏ, sau này cưới con dâu, tính cách mới trầm tĩnh hơn một chút.
Hiện tại, thái độ này làm cho bà nhớ tới mỗi lần con trai bà đi núi Hồ Lô về tìm được thứ gì tốt liền sẽ khoe khoang, nhưng bây giờ bên trong núi Hồ Lô làm gì còn món hoang dã nào để bắt, thứ có thể bắt được đã sớm bắt hết rồi.
Cũng có thể đi sâu vào trong hang núi để bắt động vật hoang dã, nhưng khu vực trong núi quá mức nguy hiểm, chuyện thâm nhập sâu vào núi là hành vi bị cấm trong thôn.
Cho nên bà cũng thật sự không tưởng tượng được là người con út này sẽ có thứ gì tốt cho bà xem.
Khi bà lại gần, Thẩm Gia Dương duỗi tay đem lá cây khô trên sọt phủi đi, bên trong lộ ra mớ rau dại mới hái không bao lâu, số lượng lại rất nhiều, tính toán cũng có thể ăn được mấy bữa!
Bà lão không khỏi mỉm cười: "Cứ tưởng con sẽ cho mẹ coi cái gì, con ra ngoài đem cả cái sọt đi chỉ để đào mớ rau dại về thôi sao? Rau dại này con đào ở đâu về vậy."
Nói cũng thật là, loại rau dại này đều là loại rất hiếm!
Còn có không chỉ một loại, cái này làm cho bà lão rất vui mừng, vừa lúc buổi tối có thứ mà ăn!
Lúc này, chị dâu cả và chị dâu thứ cũng nghe tiếng mà đi ra ngoài.
Cả hai đều nhìn thấy rất nhiều rau dại, trên mặt đồng thời đều lộ ra vẻ vui mừng.
Thẩm Gia Dương cười nhẹ không nói gì, đưa tay vào trong sọt lật úp lại trước ánh mắt của mấy người, nhanh chóng lấy ra một chiếc túi vải từ dưới rau dại, còn có một ít bùn ướt dính trên đó.
Vẻ mặt của Thẩm Uyển càng thêm căng thẳng khi nhìn thấy chiếc túi vải này.
Tất cả thức ăn đó đều có ở trong túi đó!
Thẩm Gia Dương thản nhiên vỗ bùn đất bên ngoài túi vải, sau đó nhanh chóng mở túi vải đặt trước mặt bà lão, nói nhỏ: "Rau rừng đều có cả, nhưng đây mới là những thứ con muốn mẹ xem, nhìn này!"
Bà lão nghiêng nhìn vào, ngay lập tức biểu cảm trên mặt cũng thay đổi.
Bà vươn tay cầm lấy túi vải nắm thật chặt, sức nặng trên tay khiến vẻ mặt của bà càng thêm ngưng trọng, nhìn vẻ mặt con trai lộ rõ vẻ căng thẳng: "Cái này từ đâu ra?"
Còn có trọng lượng hơn năm cân, đó không phải là một số lượng nhỏ.
Hơn nữa, vừa rồi nhìn sơ qua, lương thực bên trong đều là tinh phẩm quý hiếm, hiện tại mỗi gia đình trong thôn thậm chí không còn nhiều lương thực thô. Phản ứng tự nhiên đầu tiên của bà lão không phải là vui, mà là lo lắng.
Lo lắng rằng con trai bà đã phạm sai lầm!
Hai người chị dâu hiếm khi thấy mẹ chồng lộ vẻ lo lắng như vậy nên không khỏi thắc mắc vừa rồi lão tam đã cho mẹ chồng xem cái gì, mà vừa rồi cả hai người đều ở cách đó một chút, khép tay quá nhanh, thật sự là không nhìn thấy gì cả.
Thẩm Gia Dương cũng không ngạc nhiên về phản ứng của bà lão, anh đã đoán được phản ứng của bà từ lâu rồi mới làm như vậy, vì vậy anh trấn an bà trước: "Đừng lo lắng, con không làm gì xấu, là con nhặt những thứ này."
"Nhặt ư?" Bà lão càng kinh ngạc, còn có chút không tin.
Thẩm Gia Dương vỗ vỗ cái sọt sau lưng: "Nhìn mớ rau dại này đi, không phải trên đường trở về thị trấn phải đi qua núi Tiểu Phương sao, cho nên con đi tìm một ít rau dại hái, khi hái xong, thì con đã phát hiện những thứ này, ngay dưới gốc cây chết, có một cái hố cạn, và những thứ này được giấu trong đó, con chỉ nhặt chúng lên rồi đem về thôi."