Mỗi lần như thế Thẩm Uyển sẽ cảm thấy xấu hổ với mẹ mình, Thẩm Gia Dương luôn cảm thấy hẳn là nên đem sự thật nói ra lúc này, để mẹ không phải lo lắng về cô quá nhiều.
Thẩm Uyển là một người có tính cách nhẹ nhàng, nhưng lại cực kì kiên trì trong chuyện này.
Không phải cô không tin mẹ mình, nhưng vì cô đã chọn giữ bí mật ngay từ đầu, nên cô nhất quyết phải giữ kĩ bí mật này. Hơn nữa, nếu bí mật này ngoài hai vợ chồng cô biết mà còn bị người ngoài biết được nữa, thì sẽ không còn là bí mật nữa.
Cô cảm thấy như bây giờ đã tốt lắm rồi.
Nếu mẹ cô biết được sự thật và nghe lời những người bên ngoài kia, chắc chắn bà sẽ rất giận chồng cô, trường hợp nghiêm trọng có thể ảnh hưởng đến quan hệ hữu nghị giữa hai gia đình, cô thực sự cảm thấy không cần thiết phải để chuyện vặt vãnh này gây ra tác động quá mạnh, dù chỉ là một phần khả năng xảy ra, thì cũng nên bóp chết nó từ trong trứng nước.
Nghĩ đến đây, Thẩm Uyển đem túi thuốc đặt qua một bên, vươn tay ôm lấy cánh tay của mẹ, cười nói: "Mẹ, cám ơn mẹ, con biết mẹ là người tốt nhất!"
Trong vấn đề này cứ để cô ích kỷ một lần này thôi!
Về sau chỉ có thể bù đắp cho bà bằng những cách khác vậy.
Mẹ Thẩm duỗi tay gõ gõ trán con gái: "Con ấy à, đúng là sinh ra để đòi nợ, kết hôn rồi còn khiến mẹ lo lắng."
Ánh mắt bà một lần nữa lại rơi vào khuôn mặt nhỏ của Thẩm Tiểu Vũ trên giường, sắc mặt dịu đi: "Đứa nhỏ này rất ngoan, nếu con thích, vậy cùng với Gia Dương nuôi dưỡng con bé cho tốt, chăm sóc nó như con đẻ của mình. Nhưng bản thân con cũng phải chú ý, có thể mang thai được thì càng tốt, hơn nữa một đứa con thì có hơi cô đơn, bản thân con mang thai thêm một đứa, để đứa nhỏ này có thêm em trai em gái, không phải tốt hơn sao?"
Đề tài này làm cho Thẩm Uyển thấy ngượng đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi ạ."
Ngoài việc vừa rồi cố ý bán độ dễ thương của mình cho mẹ Thẩm, Thẩm Tiểu Vũ vẫn giữ im lặng, nghe kỹ đoạn đối thoại giữa hai mẹ con họ, nghe xong liền nhíu mày, cảm thấy không dễ dàng chút nào.
Dựa theo lời nói của bà ngoại mới này, nghĩa là người mẹ nuôi này của cô bị khó mang thai sao?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Mẹ nuôi tuy nhận nuôi cô nhưng cô cũng có chung ý nghĩ với bà ngoại Thẩm, mẹ nuôi vẫn còn trẻ như vậy, nếu có con riêng của mình thì thật tuyệt vời, cô nhất định sẽ chăm sóc chúng như em ruột của mình vậy. Cô cũng hy vọng mọi điều tốt đẹp đến với mẹ nuôi!
Hai mẹ con nói chuyện cũng không biết đứa con gái nhỏ trên giường cũng đang lo lắng cho bọn họ, mục đích của mẹ Thẩm đến đây đã đạt được, tâm trạng vui mừng khi nhìn đứa trẻ được con gái nhận nuôi.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bà nghi hoặc hỏi: "Đúng rồi, nãy giờ vào cửa nhưng không thấy mẹ chồng với các chị dâu con không có đây, mọi người đi đâu cả rồi à?"
Bây giờ đang là trời mưa, ai cũng thích ở nhà, không ai thích ra ngoài đi dạo với thời tiết ướt chẹp bẹp này, bà thông gia cũng không phải người có thích cách như thế này, nên bà Thẩm mới ngạc nhiên hỏi.
"À, chuyện này là..." Thẩm Uyển đại khái giải thích qua một lần cho mẹ cô nghe.
Mẹ Thẩm nghe xong, không khỏi thở dài nói: "Mẹ chồng con còn làm việc thật có trật tự, tuy rằng nhặt được đứa bé này, nhưng chúng ta cũng không biết hoàn cảnh cụ thể. Nếu quyết định nuôi nấng đứa nhỏ này, chúng ta cần biết tất cả các tình huống liên quan thì mới có thể tránh được mọi tai nạn và rắc rối trong tương lai!"
"Dạ dạ, con cũng nghĩ như vậy!" Thẩm Uyển không ngừng gật đầu, trong lòng vô cùng cảm kích mẹ chồng.
Mẹ Thẩm vừa liếc mắt đã cảm thấy con gái mình cũng thật ngốc nhưng lại rất có phúc.
Cũng là bởi vì gia đình nhà chồng đều là người dễ hòa thuận, hoàn cảnh gia đình đơn giản, nề nếp gia phong, nếu không bà thật sự lo lắng đứa nhỏ ngốc nghếch này sẽ không chịu được.