Sáng sớm đến giờ đã là mười một giờ, ba mẹ chồng và chị dâu ra ngoài tầm tám giờ sáng cuối cùng cũng trở về, là mẹ của đứa trẻ, Thẩm Uyển vội ra chào đón trước tiên, trong lòng đang băn khoăn không biết kết quả của việc thăm hỏi sáng nay như thế nào!
"Mẹ, thế nào rồi? Có hỏi thăm được tình hình của bé cưng không?" Thẩm Uyển trực tiếp ôm Thẩm Tiểu Vũ từ trong phòng ra ngoài.
Sau khi bước ra, cô còn bảo chồng đi rót cho bà cụ và hai chị dâu mỗi người một cốc nước rồi mang sang, cô cũng không giấu sự khẩn trương chút nào, sự mong chờ trong ánh mắt của cô thể hiện quá rõ ràng.
Bà cụ và hai chị dâu nhận lấy rồi uống vài ngụm nước.
Chị dâu cả lúc này cảm thấy em dâu cũng có mấy phần mong đợi, không uổng công cô lãng phí công sức ra ngoài thăm hỏi, không đợi bà lão mở miệng, cô nhanh chóng giành nói trước: "Chuyện nhỏ như vậy, chúng ta ra ngoài cả buổi, sao có thể không ổn chứ?"
Trên khuôn mặt còn mang theo vẻ tự mãn đắc ý.
Người trong nhà ai cũng biết đức tính của cô ta, tuy rằng thỉnh thoảng có chút hẹp hòi, cũng có tâm tư riêng, thích thể hiện một chút, nhưng làm việc gì cũng đáng tin cậy, cho nên cũng không ai thích so đo!
Vẻ mặt của Thẩm Uyển sáng lên ngay lập tức khi nghe thấy điều này, ánh mắt nóng rực của cô khi nhìn chị dâu của mình như muốn thiêu đốt.
Thẩm Tiểu Vũ bị Thẩm Uyển ôm trong tay cũng vểnh tai nhỏ lên, cô cũng muốn biết rốt cuộc lai lịch của mình là từ gia đình nào.
Sau khi sinh ra, cô cũng chỉ ở đó một thời gian ngắn, lúc đó còn hơi bối rối vì sự tái sinh của mình, không quan tâm nhiều đến thế giới bên ngoài. Cảm giác sâu sắc nhất là cha mẹ ruột của cô không có thích cô, bởi vì cô sinh ra mà ồn ào một hồi lâu, chính bà nội đã quyết định vứt bỏ Thẩm Tiểu Vũ cô, ngay cả cha mẹ ruột cũng đồng ý không chút do dự.
Dù sao cũng đều là người một thôn, cho dù sau này coi nhau như người dưng nước lã, ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu thấy.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng thì vẫn hơn.
Cô không sợ người nhà bên kia, dù sao sau này cũng không nghĩ sẽ có giao thiệp gì với họ.
Chị dâu cả khụ một tiếng, bị ánh mắt nóng rực của Thẩm Uyển nhìn chằm chằm, cảm giác rất thoả mãn, dục vọng kể chuyện cũng càng mãnh liệt thêm vài phần, vừa vặn lúc này lão gia tử cùng Thẩm Gia Cường cùng Thẩm Gia Phú cũng làm xong việc rồi vây lại đây, chị dâu cả lại cảm thấy bản thân mình hoàn toàn xứng đáng làm tâm điểm.
Cô ta không thèm để ý nữa, nghiêm nghị nói: "Đội thứ hai của chúng ta hôm nay có hai gia đình sinh con, đó là vợ của Thẩm Đại Trụ và vợ của Thẩm Vĩ, đội thứ nhất và đội thứ ba cũng có 2 gia đình sinh con, còn tổ đội bốn khoảng cách hơi xa với đội năm chúng ta nên không tiện hỏi thăm, không biết được hôm qua có ai sinh con không nữa!"
Thẩm Uyển nghiêm túc nghe không xen mồm, chờ chị dâu cả tiếp tục nói.
Nhưng lần này lại bị bà lão chen vào tiếp quản chủ đề: "Tuy rằng không tìm hiểu hết, nhưng lão tam nói đứa nhỏ nhặt được ở dưới núi Hồ Lô, thì có khả năng là người của đội chúng ta hoặc đội thứ ba đã vứt bỏ nó."
Thẩm Uyển gật đầu đồng ý: "Rất có khả năng, đội của chúng ta và đội thứ ba là những đội gần núi Hồ Lô nhất, các đội khác không cần chạy xa như vậy để ném đứa trẻ."
Bà lão cũng gật đầu: "Đúng vậy, mẹ có nghe nói rằng vợ của Thẩm Vĩ đã sinh con vào ngày hôm qua, nhưng đứa trẻ không thể giữ được, còn vợ của Đại Trụ cũng sinh một bé trai, hai nhà khác cũng có một nhà không thể giữ được đứa bé, bọn họ đều là người của đội chúng ta."
Mẹ Bân Tử chính là hàng xóm của nhà Thẩm Vĩ, bà ta cũng là người lắm mồm.
Chuyện gì tới tai bà ta thì đều lan truyền đến nỗi mọi người ai ai cũng biết.