Cô tới gần người đàn ông anh tuấn này chỉ vì uy hiếp một vài người dụng tâm kín đáo, nhưng muốn làm kẻ ác, sớm hay muộn vẫn sẽ xảy ra tình trạng cũ một lần nữa, hiện giờ cô chỉ hy vọng có thể mau chóng rời khỏi sa mạc. Chỉ có trở lại xã hội văn minh, có vài người mới có thể có nhân tính.
Vì thế ở trên con đường kế tiếp, Thẩm Tiêu bắt đầu đi theo xung quanh người đàn ông anh tuấn. Buổi tối nghỉ ngơi, cô cũng ngủ ở nơi cách xa anh một bước. Sẽ không quá dính lấy anh, nhưng được vây trong vòng lãnh địa của anh.
Mà bởi vì người đàn ông anh tuấn, tuy rằng tình cảnh của Thẩm Tiêu không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng ít ra không trở nên kém đi.
Mặc dù người đàn ông vẫn luôn là biểu tình lười để ý đến Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu vẫn nhận ân tình của anh, ở trên đường nếu gặp cây thùa hoặc là hoa Ti Lan có thể thu lấy một lượng nước gì đó, đều sẽ chủ động tặng một nửa cho người đàn ông trước mặt. Thế nhưng người đàn ông luôn coi thường, cuối cùng những món "quà tạ ơn" đó lại lần nữa về trong bụng của cô.
Ba ngày sau, bọn họ đi ra cồn cát, vào một vùng sa mạc đá đầy đá vụn không thấy điểm cuối.
Sa mạc đá không giống cồn cát, cồn cát cao thấp thất thường, đi đường vô cùng cố sức. Sa mạc đá thì cực kỳ bằng phẳng, trông thấy tất cả đều là tảng đá vỡ đã phong hóa, mặt đất khô cằn xuất hiện từng vết rạn.
Đương nhiên, đây không phải thứ khiến người ta phấn chấn nhất, làm bọn họ cảm thấy phấn chấn nhất chính là... bọn họ gặp được một dãy núi. Dãy núi đó nếu không nhìn kỹ, lại tưởng rằng là một chân trời u ám. Nhưng bọn họ đi một đường từ sớm đến tối, cái bóng đó từ đầu đến cuối vẫn tồn tại, việc này ít nhất cho thấy đó không phải ảo ảnh.
Có dãy núi, đại biểu có bóng râm, có lẽ bọn họ sẽ tìm được nước ở đó. Thậm chí, còn có thể tìm được đường.
"Thời gian không còn sớm, tối nay chúng ta nghỉ ngơi trước đi." Trong sa mạc đá bởi vì trên mặt đất đều là hòn đá, trùng độc thích trốn ở giữa những bóng râm này, bởi vậy nơi này còn nguy hiểm hơn cồn cát lúc trước. Cho nên buổi tối nghỉ ngơi, càng cần chuẩn bị một ít, ví dụ như lửa và nước tiểu của đàn ông.
Lửa xua đuổi dã thú, nước tiểu của đàn ông bởi vì mùi kích thích cũng có tác dụng giống vậy.
"Được."
Bọn họ chọn một nơi dựng trại tạm thời, Thẩm Tiêu không muốn nhìn mấy người đàn ông đó đi tiểu, cô thấy chung quanh có mấy bụi cây xương rồng bà, lập tức sờ qua muốn xem thử có quả cây xương rồng bà hái được hay không.
Chờ khi cô dạo một vòng trở về, người đàn ông anh tuấn và người đàn ông vạm vỡ đang ở một bên thương lượng cái gì đó, mà Giang Vân Chỉ thì nói chuyện với hai người đàn ông khác.
Thấy cô đã trở lại, Giang Vân Chỉ ngoái đầu nhìn về phía cô cười, lắc thân mình đi đến chỗ người đàn ông vạm vỡ, mà hai người đàn ông còn lại kia đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen sau đó cũng lộ ra nụ cười, điều này làm cho Thẩm Tiêu theo bản năng dâng lên một sự cảnh giác.
Màn đêm rất nhanh đã buông xuống, Thẩm Tiêu ngồi ở bên cạnh người đàn ông anh tuấn nghỉ ngơi. Đống lửa cháy ở giữa, khóe mắt Thẩm Tiêu vẫn chú ý tiếng động chung quanh.
Mọi âm thanh đều yên lặng, vật đổi sao dời, theo độ ấm càng ngày càng thấp, cơn buồn ngủ của Thẩm Tiêu cũng đánh úp lại từng đợt từng đợt. Mỗi ngày đi bộ và thần kinh buộc chặt sớm đã khiến cô mỏi mệt không chịu nổi, bây giờ không ngủ, hoàn toàn là đang dựa vào sức mạnh ý chí chống đỡ.
Lại gục đầu đập vào ba lô, Thẩm Tiêu lắc đầu, mạnh mẽ xua tan cơn buồn ngủ. Lúc này người đàn ông anh tuấn bên cạnh cô đứng lên, mắt thấy anh rời khỏi nơi trú đóng, Thẩm Tiêu nghĩ một lúc, cũng đứng dậy đi theo.
Ban đêm ở sa mạc yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió, làm sao người đàn ông có thể không nghe thấy tiếng bước chân đi theo của Thẩm Tiêu. Anh đi mấy chục bước, ngừng lại, quay đầu: "Tôi đi vệ sinh cô cũng muốn đi theo à?"
Thầm Tiêu dừng lại theo: "Tôi không nhìn trộm."
Trọng điểm là đây sao?
Người đàn ông cười nhạo một tiếng: "Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày đề phòng cướp. Rõ ràng cô có cơ hội thoát khỏi nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, chết cũng là đáng đời."
Anh ta nói xong, tiếp tục đi đến chỗ bóng râm.
Thẩm Tiêu vẫn đi theo, nhưng lời nói của người đàn ông khiến cảm xúc của cô chập trùng.
Nếu muốn thoát khỏi sự phiền não này, quả thật có một cách rất tốt... tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng cô đến từ xã hội văn minh, tư tưởng được dạy chỉ có làm sao phòng người, lại không dạy cô làm sao giết người.