Bởi vì Anh Tử đột nhiên bị bệnh, kế hoạch "duy trì nước" trước đó tiêu hao gấp hai lần so với dự tính, lần này vấn đề đành phải quay lại chuyện nước.
"Hai người tìm được nước không?" Thật ra mọi người đã sớm đoán được đáp án, nếu như hai người Dương Hoằng tìm được, sắc mặt sẽ không uể oải như thế.
"Không tìm được, chỉ có thể dựa vào chúng ta tự mình chưng cất thôi." Dương Hoằng nói.
"Chưng cất?" Mọi người cùng nhau nhìn về phía anh ta: "Chúng ta lấy gì để chưng cất đây? Trúc ư?" Hiển nhiên những người khác cũng nghĩ qua về vấn đề này.
"Đúng thế." Dương Hoằng đáp.
"Chỉ là hiệu suất sẽ thấp đi."
"Dương Hoằng, anh cũng không có cách nào ư?" Phương Minh Tuyết nhìn về phía Dương Hoằng, trong ánh mắt mang theo chờ mong: "Chẳng phải trong cửa hàng giả tượng có trang bị tịnh hóa nước biển ư? Anh có thể ứng ra mua trước, sau này chúng tôi sẽ trả tích phân cho anh?"
Phương Minh Tuyết nói ra tiếng lòng của mọi người, thế nhưng Thẩm Tiêu lại không quá lạc quan, hai ngày ở chung, cô không nói rõ được Dương Hoằng tốt hay xấu, nhưng ít nhất là người có cái nhìn đại cục, nếu như anh ta có thể giải quyết vấn đề về nguồn nước, như vậy cũng không cùng mình một đường ủ rũ trở về.
Quả nhiên Dương Hoằng cười khổ một tiếng: "Không nói đến việc trước mỗi lần đổi đồ, tích phân sẽ khóa lại, tích phân của tôi cũng đã sớm tiêu gần hết." Lúc trước anh ta rơi vào trong địa đồ chiến tranh, lấy hết tích phân đi mua đồ giữ mạng: "Nếu không tôi đã sớm mua nước rồi."
"Anh cũng không có tích phân dư ư?" Trong lòng những người khác đều trầm xuống, trong suy nghĩ của bọn họ, kinh nghiệm của Dương Hoằng nhiều hơn bọn họ, vì thế anh ta nên có một con át chủ bài mới đúng.
"Chúng ta biết đi đâu tìm tích phân đây? Chúng ta đã tìm quanh hòn đảo này một lần, cũng không tìm ra mấy thứ như ngọc trai." Đây mới chính là điều khiến bọn họ tuyệt vọng nhất, căn bản không biết tương lai ở đâu, cho dù trên đảo có ăn uống, chẳng lẽ cả đời cứ bị nhốt ở đây sao?
"Ở trên đảo không, nhưng dưới biển thì có."
"Nhưng chúng tôi không biết bơi."
"Mỗi ngày nước biển đều có thời gian thủy triều lên xuống." Dương Hoằng cũng không ích kỷ giữ lại: "Viên ngọc trai kia của tôi cũng là từ trong xác của vỏ ốc tìm được trên bờ cát, mặc dù nói dựa vào đi biển bắt hải sản tích lũy tích phân, chuyện này còn dựa vào từng người, nhưng ít ra cũng còn có cơ hội."
Nghe Dương Hoằng nói kiểu này, Thẩm Tiêu đột nhiên nhớ đến điều gì đó.
"Ngoài trừ thủy triều còn có bão."
"Bão?" Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
"Đúng thế, bão." Thẩm Tiêu nhanh chóng nói: "Vốn dĩ tôi cho rằng sẽ không có bão, thế nhưng cây kim ngân nở hoa rồi, nếu như tôi nhớ không nhầm, thời gian nở hoa của cây kim ngân là vào tháng năm, tán lá cây ở đây rất lớn, hẳn là hòn đảo gần xích đạo, có lẽ cây kim ngân sẽ nở hoa sớm hơn, nói cách khác, trong một hai, tháng tới, chúng ta sẽ đón bão, bão mang đến mưa, sẽ làm dịu đi nỗi lo về nguồn nước ngọt cho chúng ta, đồng thời nói không chừng còn có niềm vui bất ngờ, như tin tức bạch tuộc từ trên trời rơi xuống gì đó, chắc hẳn mọi người đã từng nghe qua."
Gió lớn trên biển sẽ cuốn theo đồ ở biển lên, đến lúc đó bão đi qua chỗ bọn họ, rất có thể sẽ kèm theo đồ ở dưới đáy biển.
Không nghĩ đến còn có hy vọng như vậy, tất cả mọi người đều mừng rỡ, Dương Hoằng cũng ngạc nhiên nhìn qua Thẩm Tiêu, anh ta không nghĩ đến cô sẽ thông qua sự vật bên cạnh suy đoán được ra những thứ này.
"Nhưng nếu như bão tới, chỉ sợ chúng ta cũng không xong." Rất nhanh mọi người đã nghĩ đến vấn đề đó, bão sẽ mang đến mưa lớn, những người như bọn họ không có chỗ che mưa gió, chỉ cần một trận mưa xối lên, chỉ sợ sẽ toi đời trên đảo này.
"Cho nên nói, trước khi bão đến, chúng ta nhất định phải tìm được một nơi ẩn náu che mưa gió." Vừa nghĩ đến thế, Thẩm Tiêu lập tức cảm thấy thời gian trở nên gấp rút.
"Ngoài trừ nơi ẩn núp, đồng thời còn phải sớm dự trữ một số thức ăn, bảo đảm cho việc cho dù liên tục mưa cũng không cần ra ngoài kiếm đồ ăn, chỗ của chúng ta bây giờ chỉ có thể ngăn cản mưa nhỏ, muốn tránh bão, tốt nhất là tìm được nơi như sơn động, còn đồ ăn, chỉ có thể mỗi ngày bớt đi một ít."
Mạch suy nghĩ của Thẩm Tiêu vô cùng rõ ràng, cô chải chuốt từng thứ, cuối cùng mọi người đã tìm được phương hướng.
"Tiếp theo cứ dựa theo lời Thẩm Tiêu nói mà làm đi, chúng ta sớm phân công công việc." Dương Hoằng để Thẩm Tiêu nghỉ ngơi, anh ta nói: "Hiện tại chúng ta đã đi quanh đảo một vòng, ngoại trừ rắn rết, tạm thời không nhìn thấy động vật nguy hiểm gì, cho nên ngày mai chuyện tìm nơi ẩn náu sẽ do tôi phụ trách, những chuyện khác, nước là quan trọng nhất, trước tiên các cô chưng cất nước ra, chờ mọi người bổ sung xong thì lại chuẩn bị những thứ khác, mọi người thấy thế nào."
Dương Hoằng bàn bạc, những người khác suy nghĩ qua, tạm thời không có ý kiến gì.
Bàn bạc xong sắp xếp cho ngày mai, bên này Thẩm Tiêu cũng bỏ cá vào xác dừa, sau đó đổ đầy nước vào, không có muối và gia vị, canh cá nấu ra rất nhạt khiến người ta buồn nôn, nhưng lúc này cũng chẳng còn cách nào khác.
Cũng may Anh Tử cũng không kén ăn, cố gắng nuốt xuống, sau đó một lần nữa ngủ say.
Cảm ơn bạn thocon2021 đã gửi tặng kim phiếu cho truyện ^^