Do nhiệt dung riêng của cát nhỏ nên nhiệt độ của hoang mạc giảm xuống nhanh chóng. Cơn gió buổi tối thổi vào đôi môi bong tróc của Thẩm Tiêu, mang theo một chút mát lạnh. Mồ hôi trên áo khoác của Thẩm Tiêu đã bay hơi hết, cô cởi áo khoác trên đầu xuống và khoác lên người. Nhiệt độ giữa ngày và đêm trên sa mạc chênh lệch quá lớn, đợi đến khi cô cảm thấy lạnh thì sợ rằng hơi lạnh đã xâm nhập vào cơ thể, trong điều kiện như vậy, cô không có tư cách bị bệnh.
Trời càng lúc càng tối, người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu có ý nghĩ dừng lại nghỉ ngơi. Cuối cùng anh ta đi đến nơi chắn gió của hai cồn cát rồi dừng lại: "Đêm nay nghỉ ngơi ở đây đi."
Vào ban đêm, vốn dĩ tốt nhất là nên đốt lửa xua để đuổi những con vật chạy qua, nhưng giờ họ không có nhiên liệu và chỉ có thể nghỉ ngơi như thế này.
Thẩm Tiêu ngồi bệt xuống đất, thấy bọn họ đều đang uống nước, cô cũng lấy ra một chai nước. Nước trong ba lô bị nhiệt làm nóng lên, lúc này chui vào cổ họng cô như dòng suối làm ẩm mảnh đất khô cằn, mỗi một tế bào trong người Thẩm Tiêu đều háo hức muốn uống một ngụm nước, nhưng sau khi uống hết một nắp chai, cô dừng lại và bỏ nước trở lại túi.
Bên cạnh cô là một cô gái khác trong đội này, người phụ nữ đó thấy cô non nớt, chủ động chào hỏi: "Chào cô, tôi là Giang Vân Chỉ."
Thẩm Tiêu khẽ gật đầu, không lạnh không nóng đáp lại: "Thẩm Tiêu."
"Cô xem ở đây chỉ có hai người phụ nữ chúng ta, buổi tối chúng ta ngủ với nhau không?" Giang Vân Chỉ hỏi thăm.
"Được." Thẩm Tiêu không hề thả lỏng cảnh giác với Giang Vân Chỉ chỉ vì cô ta là phụ nữ, cô đồng ý là vì cô không có ý định ngủ. Cho dù cô đã vô cùng mệt mỏi rồi, nhưng lòng hại người không thể có, lòng đề phòng người không thể không có, từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ ánh mắt nhớp nháp nhìn người cô vào buổi trưa khi cô mới đến.
Để có thể nghỉ ngơi thoải mái, Thẩm Tiêu đào một cái hố cát nông, đặt ba lô lên ngực, ngồi trong hố cát dựa lưng vào hố cát, khuỵu gối, kẹp ba lô vào giữa bụng và đùi. Đồng thời, cô cầm con dao găm trên tay, vừa uống nước vừa bí mật quan sát đồng đội xung quanh.
Vì không có gì che mặt nên cuối cùng cô cũng nhìn thấy mặt người khác. Người đàn ông vạm vỡ trông có vẻ thô kệch, còn ba người đàn ông bên cạnh đều có khuôn mặt của công chúng. Giang Vân Chỉ thì cũng khá ưa nhìn, nhưng mà dường như cô ta cũng có những lo lắng giống như cô, không biết từ khi nào có cát vàng lấm tấm trên mặt cô ta. Thẩm Tiêu đảo mắt, vô tình phát hiện người đàn ông ở góc xa, ánh mắt không khỏi dừng một chút trên gương mặt người đàn ông đó.
Nếu như nói vẻ ngoài của Giang Vân Chỉ là ưa nhìn thì khi miêu tả người đàn ông này, không chỉ dùng hai từ "đẹp trai" là có thể miêu tả hết được vẻ đẹp của anh ta.
Nhưng mà trong hoàn cảnh như thế này, đẹp không thể làm cơm ăn được.
Thẩm Tiêu âm thầm thu hồi ánh mắt, sau đó nhắm mắt lại, tranh thủ thời gian hồi phục thể lực.
Không còn cái nóng của ánh nắng, lúc này trên sa mạc có một làn gió mát thổi đến, trong hoàn cảnh như thế này, rất nhanh Thẩm Tiêu đã buồn ngủ.
Và lúc cô đang nửa tỉnh nửa ngủ thì đột nhiên nghe thấy bên tai có người kêu lên: "Đó là cái gì!"
Vừa nghe thấy động tĩnh thì Thẩm Tiêu liền mở mắt ra.
Cô nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy bầu trời màu vàng sẫm đang dần bị che khuất bởi một "đám mây đen".
Lúc này gió vừa thổi qua thì có cát xào xạc trong không trung.
"Là bão cát!"
Thẩm Tiêu nghe nói rằng một cơn gió nhẹ trên sa mạc cũng có thể biến thành bão cát, nhưng cô không ngờ rằng họ lại "may mắn" như vậy, ngày đầu tiên đến sa mạc đã gặp phải một cơn bão cát. Cô vội cởi chiếc áo khoác thể thao dưới áo khoác da ra quấn quanh đầu, Thẩm Tiêu nằm xuống đất, treo ba lô lên ngực, vùi mặt vào ba lô, cong người lại, chỉnh sửa lại áo khoác ở trên đầu.
Cơn bão cát ập đến quá nhanh khiến cô còn chưa kịp khoác áo lên thì cát đã ập vào lưng. Rõ ràng nó chỉ là cát mềm và vỡ vụn, nhưng Thẩm Tiêu vẫn thấy hơi đau khi bị gió mạnh thổi trúng làn da trần của mình. Cô nhanh chóng mặc áo khoác da vào, người nép vào dưới áo khoác da, đầu ở giữa hai cánh tay, cố gắng nhích người ra không gian có thể hô hấp. Để tránh hít phải quá nhiều bụi, cô đã cố gắng hết sức để làm chậm từng nhịp thở.
Không biết qua bao lâu, lúc Thẩm Tiêu gần như bị chôn vùi trong cát thì động tĩnh bên ngoài mới dần lắng xuống.