Con mắt cả kinh của Phương Tuyền thiếu chút đã vọt ra ngoài.
Đúng là thế giới của người có tiền, tiền tiêu vặt đều cho theo trăm vạn ngàn vạn.
Chân Lệ vỗ vỗ bả vai Vương Hạo Nhiên, thành khẩn nói:
"Đừng tiết kiệm, tiền ngươi muốn tiêu thế nào thì cứ tiêu, bạn gái muốn tìm cái gì thì tìm cái đó, không cần tiếc tiền, cha ngươi và ta kiếm tiền không phải chỉ vì để cho ngươi tiêu sao."
Vương Hạo Nhiên nghe vậy thì "cảm động", mẫu thân tiện nghi này thật đúng là suy nghĩ cho mình!
"Đừng nói mấy cái này, ta có chuyện quan trọng khác tìm người." Vương Hạo Nhiên nói.
Phương Tuyền tâm tư nhanh nhẹn, nghe thấy vậy liền bảo thư ký ra ngoài.
Không còn người ngoài, Vương Hạo Nhiên cũng lười quanh co lòng vòng, nói thẳng:
"Nhà chúng ta có phải là có nhiều quan hệ hơn so với hiệu trưởng trung học Thủy Trạch hay không?"
"Hiệu trưởng Trung học Thủy Trạch chọc giận ngươi rồi? Nếu là thật, ta tìm người chơi chết hắn!" Chân Lệ nói ngay.
Vương Hạo Nhiên bị mẫu thân tiện nghi làm cho ngạc nhiên.
Thật không hổ là người thân của nhân vật phản diện, mới mở miệng đã bạo lực tàn nhẫn như vậy.
Có điều chuyện chưa đến mức ác liệt như thế.
"Chuyện này ta sẽ tự mình xử lý, giờ ngươi trả lời vấn đề của ta được không?" Vương Hạo Nhiên nói.
"Ta biết chủ tịch của Trung học Thủy Trạch, quan hệ không tính là thân, nhưng cũng coi như không tệ."
"Chủ tịch ư? Như vậy cũng dễ lo liệu." Vương Hạo Nhiên lập tức mừng rỡ lên.
Trung học Thủy Trạch là tư nhân, trên hiệu trưởng còn có chủ tịch trường.
Nói đơn giản, hiệu trưởng chính là người làm công.
"Có thể hẹn đối phương gặp mặt vào buổi chiều không?"
"Ta thử xem." Chân Lệ có phương thức liên lạc với người ta.
Một lúc lâu sau, điện thoại mới kết nối.
Chân Lệ trò chuyện thêm vài phút, lúc này mới cúp điện thoại, nói với Vương Hạo Nhiên:
"Nhi tử, không sao rồi, đã hẹn xong, ta đi bảo ta thư ký sắp xếp một chút chuyện công ty, ta cùng ngươi đi."
"Công ty ngươi bận rộn như vậy, thôi không cần đâu, ngươi gửi địa chỉ cho ta, tự ta đi là được."
"Cũng được, đến lúc đó nếu có gì không ổn, ngươi thông báo ngay cho ta, ta ra gặp mặt nói chuyện."
Chân Lệ nói xong, gửi cho Vương Hạo Nhiên địa chỉ định vị.
"Nhà máy Ngọc Thạch?" Vương Hạo Nhiên xem địa chỉ, hơi kinh ngạc.
Hắn còn tưởng rằng sẽ hẹn tại quán cà phê hay chỗ nào đó tương tự.
Chân Lệ gật đầu, nói:
"Nàng cũng là người bận bịu, đang có chuyện đi không được, chỉ có thể là như vậy."
"Nói một chút cho ngươi về người này đi, nàng họ Đường, gọi Đường Băng Vân, một nữ nhân hai mươi tuổi."
"Ngành nghề kinh doanh chính của Đường gia là kinh doanh đồ trang sức bằng ngọc, mới vào ngành giáo dục được mấy năm gần đây, Đường Băng Vân này rất có năng lực, chỉ mất thời gian mấy năm đã xử lý xong xuôi Tập đoàn Giáo dục Thủy Trạch."
Nghe đến đó, Vương Hạo Nhiên như có điều suy nghĩ, nhịn không được hỏi:
" Đường Băng Vân nhất định rất xinh đẹp phải không?"
"A, nhi tử, làm sao ngươi biết, nàng cực kỳ xinh đẹp, có điều khá lạnh lùng..."
Chân Lệ vẫn tiếp tục.
Nhưng Vương Hạo Nhiên đã không còn quan tâm nữa.
Giờ phút này, Vương Hạo Nhiên có thể khẳng định, Đường Băng Vân cũng là một trong những nữ chính.
Bởi vì Đường Băng Vân đúng chuẩn là một tổng giám đốc băng sơn bản mẫu.
Đây nếu không phải nữ chính, vậy mới kỳ quái.
Hoa khôi ngạo kiều, lão sư mỹ nữ, tổng giám đốc băng sơn...
Không biết kế tiếp còn có loại hình nữ chính nào.
Vương Hạo Nhiên thật sự muốn chửi tác giả ngớ ngẩn đúng là coi trọng nhân vật chính Sở Bạch, thế mà thiết lập nhiều nữ chính như vậy.
Vương Hạo Nhiên trò chuyện vài câu với mẫu thân tiện nghi xong, liền xuất phát đến nhà máy Ngọc Thạch tại vùng ngoại thành.
Chiếc xe Cullinan chạy về phía nam, dấu chân và xe cộ hai bên đường rất thưa thớt.
Vương Hạo Nhiên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Phía trước không xa một cái xe cổ hấp dẫn sự chú ý của Vương Hạo Nhiên.
Loại xe cổ này quả thực rất cũ, cũ đến mức bỏ đi cũng được, cũng không sợ bị ai khác chê cười.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có thể lái loại xe này trên đường, đều là những người có chút bối cảnh, người bình thường không dám trêu chọc.
Không nói ở đâu xa, hình như lão hiệu trưởng cũng có một chiếc xe cổ như thế.
Lúc hắn đi chiếc xe cổ đó, người bình thường không ai dám chê cười.
"Có phải là xe của lão hiệu trưởng không?"
Vương Hạo Nhiên đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, lập tức dùng thấu thị nhìn một chút, muốn kiểm tra xem thử.
"Thật là trùng hợp, đúng là lão hiệu trưởng, ồ... Còn có cả Sở Bạch!"
Khó trách Sở Bạch xin phép nghỉ, thì ra là đi ra ngoài với lão hiệu trưởng.
Lão hiệu trưởng lái xe mang Sở Bạch đi đâu?
Vương Hạo Nhiên có chút hiếu kỳ.
Chiếc xe cổ và Cullinan đi cùng một phương hướng.
Vương Hạo Nhiên tra định vị bản đồ một chút, con đường này thông với một nơi, đều là chỗ của các nhà máy.
"Nhà máy, muốn đi nhà máy Ngọc Thạch!"
Vương Hạo Nhiên lập tức giật mình, đầu óc tỉnh táo hẳn lên.
Sở Bạch có dị năng thấu thị.
Với kinh nghiệm đã từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết của Vương Hạo Nhiên, nội dung truyện sẽ để cho nhân vật chính dùng dị năng thấu thị đổ thạch.
Tuy nói thành phố Thanh Linh không có thị trường đổ thạch, nhưng cũng không thể thể hiện rằng toàn bộ thành phố Thanh Linh không có nguyên thạch.
Nhà máy Ngọc Thạch này chuyên nhập hàng, hoặc là trực tiếp mua sẵn ngọc thạch, rất ít khi mua nguyên thạch tự mở.
Tuy là ít, nhưng cũng không phải không có.
Nữ giám đốc lạnh lùng cao ngạo đang ở nhà máy Ngọc Thạch, nhân vật chính có khả năng thấu thị sắp đi đến nơi này.
Chỉ cần nhân vật chính dùng thấu thị mở mấy đợt nguyên thạch, khẳng định sẽ làm cho giám đốc lạnh lùng này sửng sốt.
Đều là hướng đi của truyện, toàn bộ mẹ nó đều là hướng đi của truyện.
Nếu như nói lúc trước Vương Hạo Nhiên chỉ thấy 90% Đường Băng Vân là một trong các nữ chính thì hiện tại tỷ lệ đã lên đến 100%.
Đường Băng Vân chắc chắn là nữ chính.
"Lái nhanh một chút, đạp hết ga hết số đi!" Vương Hạo Nhiên lập tức hạ lệnh cho tài xế.
Tuy cùng là xe, nhưng mà dựa theo tốc độ thì Cullinan có thể bỏ xa chiếc xe cổ kia mấy trăm con phố.
Thấu thị phải không? Không chỉ mình ngươi có!
Cái râu này nếu hắn không cắt, vậy sẽ phải hổ thẹn với cái tên phản phái...