"Tuy nói như thế thì không sai, nhưng mà Vương Hạo Nhiên ngươi vẫn thật quá đáng, phải phạt, phạt ngươi hát một bài nữa!" Tống Trinh Vũ nói.
"Hát bài nữa!"
"Hát bài nữa đi!"
Phía dưới cũng đồng ý, ồn ào hét lên.
Vương Hạo Nhiên còn chưa hát đủ, thế này cũng đúng ý hắn:
"Vậy ta lại hát thêm một bài 『 Người Ta Yêu Chính là Ngươi 』."
"Được, được, được!!!"
"Gào gào gào!!!"
Lại là một tràng âm thanh quái dị.
Đây là một bài hát thổ lộ tình yêu, có hơi khiến người ta miên man bất định.
Vương Hạo Nhiên chọn bài này đương nhiên là có dụng ý.
Rất nhanh, nhạc đệm của ca khúc liền vang lên.
Vương Hạo Nhiên cầm micro, từ trên bục giảng đi xuống, đi lại trong lớp, rồi đứng ở trước mặt Tống Trinh Vũ.
Tống Trinh Vũ ngẩn người.
"Tống lão sư, bài ca này ấp ủ chút tâm tình của ta, ta rất muốn thấy ngươi hát." Vương Hạo Nhiên cười giải thích.
Chợt nhạc dạo kết thúc.
Vương Hạo Nhiên chăm chú nhìn vào mắt của Tống Trinh Vũ, thâm tình mở miệng:
"Trong vương quốc hạnh phúc của tình yêu, ngươi là đầu tiên và duy nhất. Người duy nhất ta yêu là ngươi, tình yêu chân thành của ngươi là ta."
Vài câu ca được hát lên, Tống Trinh Vũ khẩn trương đến nỗi ngón chân níu chặt.
Trình độ biểu diễn siêu cao, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai bức người.
Tống Trinh Vũ có chút không chống đỡ được.
"Chỉ sau khi mất mát chúng mình mới hiểu được sự trân trọng. Nhưng ta yêu quý ngươi. Tổn thương càng nhiều nghĩa là yêu thương càng sâu đậm. Ôi-- Ta không tin điều này."...
Tống Trinh Vũ dần dần hòa vào bài hát, bỏ qua thân phận của nhau, coi mình như một nữ hài bình thường.
Mà trước mắt, chỉ có cặp mắt hát tình ca với nàng.
Cùng lúc đó, Vương Hạo Nhiên cũng nhận được hai thông báo của hệ thống.
【 Đinh, độ thiện cảm của nữ chính Tống Trinh Vũ đối với kí chủ +10, độ thiện cảm trước mắt là 40. (Vô cùng gần gũi)】
【 Đinh, ảnh hưởng hướng đi của nội dung truyện, thu được 200 điểm phản phái. 】
"Ta ngươi gắt gao ôm vào trong ngực."
"Nắm lòng bàn tay của ngươi."
"Ai kêu người ta yêu là ngươi."
"Tình yêu trong sáng nhất thế giới."
"Ngươi chính là người duy nhất ta yêu."
"Vĩnh viễn đừng nghi ngờ."
Màn biểu diễn của Vương Hạo Nhiên nồng nàn tình cảm, Tống Trinh Vũ đối mặt với ánh mắt ấy trở nên mê say.
Khung cảnh này trực tiếp làm không khí trong phòng học dần sôi trào.
Tống Trinh Vũ nhờ động tĩnh chung quanh nên bị kéo về hiện thực.
"Tâm tình đủ rồi, nhanh đi sang kia, đừng ra đây hát với ta."
Tống Trinh Vũ khôi phục bình thường, cười mắng, nắm lấy bả vai của Vương Hạo Nhiên đẩy hắn sang nơi khác.
Vương Hạo Nhiên thuận thế mà đi đến trước mặt Hứa Mộ Nhan.
Hắn sẽ hát tình ca với Hứa Mộ Nhan sao?
Tất nhiên không.
Về chuyện hắn theo đuổi Hứa Mộ Nhan, Vương Hạo Nhiên đã sớm xác định dùng chiến lược "Lạt mềm buộc chặt".
Việc này cũng chứng minh, Hứa Mộ Nhan đang cắn câu.
Tuy nàng biểu hiện ra là người vô cùng thân thiện, nhưng nội tâm lại vô cùng kiêu ngạo.
Đối với nữ sinh như này không thể cho nàng quá mức thể diện.
Ngươi công khai theo đuổi nàng, nàng sẽ không để ý đến ngươi.
Mà ngươi chẳng thèm ngó tới nàng, trong lòng nàng ngược lại sẽ khó chịu.
Vương Hạo Nhiên dời ánh mắt đi, nhìn tới Ôn Tịnh.
Hứa Mộ Nhan cảm giác có chút lúng túng.
Đứng ở trước mặt mình, lại nhìn Ôn Tịnh, đây là có ý gì chứ?
Âm thanh Vương Hạo Nhiên mê người mà có nhiều âm điệu theo nhạc đệm vang lên lần nữa:
"Ta coi ngươi như bầu trời của ta."
"Vậy sẽ như hình với bóng."
"Ta lớn tiếng nói người ta yêu chính là ngươi."
"Đất nước của tình yêu."
"Ngươi chính là duy nhất."
"Ta chỉ yêu mình ngươi."
"Tình yêu chân thành của ta là ngươi."
Ôn Tịnh vốn si mê Vương Hạo Nhiên, lúc này Vương Hạo Nhiên bỗng hát tình ca đối với nàng, trong lòng nàng xúc động, căn bản là không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Mà Hứa Mộ Nhan ở bên, cảm xúc lẫn lộn.
Vương Hạo Nhiên không nhìn nàng, nhưng lại đứng ở trước mặt của nàng.
Không khác gì như hát với Hứa Mộ Nhan.
Ít nhất là Hứa Mộ Nhan nghĩ vậy.
Tất cả đều là do sự hấp dẫn của tình ca cộng thêm tài nghệ diễn kịch thần cấp, càng thêm xúc động lòng người.
Mà mấu chốt nhất, người hát tình ca lại là một soái ca.
Hình tượng và khung cảnh này quá trêu người.
Chỉ là Hứa Mộ Nhan có chút khó chịu vì Vương Hạo Nhiên không nhìn mình.
Mà lại nhìn về phía bạn thân mình Ôn Tịnh mà hát.
Nàng hơi đau xót, Hứa Mộ Nhan không khống chế nổi nhịp tim gia tốc của mình, cho nên gương mặt có chút nóng...
"Đất nước của tình yêu."
"Ngươi chính là duy nhất."
"Ta chỉ yêu mình ngươi."
"Tình yêu chân thành của ta là ngươi."
"Ta chỉ yêu mình ngươi."
"Tình yêu chân thành của ta là ngươi."
"Người ta yêu chính là ngươi."
Bài hát kết thúc.
Ánh mắt nóng bỏng của Vương Hạo Nhiên khẽ dời đi, đánh ánh mắt về phía Hứa Mộ Nhan.
Dư vị của tình ca, cộng thêm cặp mắt đào hoa mê người không đền mạng kia.
Trong chốc lát, Hứa Mộ Nhan cảm thấy tâm hồn rung động.
Lần đầu trong cuộc đời Hứa Mộ Nhan cảm nhận được tâm hồn thiếu nữ như bị loạn.
【 Đinh, thiện cảm của nữ chính Hứa Mộ Nhan đối với kí chủ +10, độ thiện cảm trước mắt là 50. (Sinh lòng mến mộ)】
【 Đinh, kí chủ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hướng đi của nội dung truyện, thu được 500 điểm phản phái, hào quang nhân vật chính Sở Bạch -30, hào quang phải phái kí chủ +30. 】
Nhận được thông báo của hệ thống, Vương Hạo Nhiên âm thầm vui vẻ.
Một lần thu hoạch được 500 điểm phản phái, đây là lần ban thưởng cao nhất hiện tại.
Nhung suy nghĩ kỹ một chút, việc này cũng bình thường, mình là một phản phái, làm cho nữ chính Hứa Mộ Nhan rung động, không có nhiều thưởng mới là chuyện lạ.
Vương Hạo Nhiên nhìn thông báo hệ thống, thuận tiện nhìn bảng thuộc tính của mình một chút.
【 Kí chủ: Vương Hạo Nhiên 】
【 Điểm chiến lực: 289】
【 Điểm mị lực: 268】
【 Hào quang phản phái: 289】
【 Điểm phản phái: 1300】
【 Kỹ năng: Kỹ năng vẽ tranh cấp Tông Sư, Vịnh Xuân Quyền loại hình thực chiến cấp Đại Sư, Kỹ năng biểu diễn cấp Ca Thần.】
Vương Hạo Nhiên biểu diễn một bài tình ca, chẳng những thu được thiện cảm của hai nàng nữ chính Hứa, Tống mà còn thu hoạch được một tràng tiếng vỗ tay.
Sở Bạch, vẫn như cũ là người không hòa nhập.
Ánh mắt của hắn dừng lại trong lúc Hứa Mộ Nhan si ngốc nhìn Vương Hạo Nhiên.