Chương 44: Gặp Chuyện Đừng Hốt Hoảng

Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Vũ Hạ Đích Hảo Đại 15-03-2023 11:16:49

Thảo nguyên Hoang Vu. Sâu trong rừng cây, một vị nam tử trẻ tuổi trốn trong bóng tối, quanh người có linh trùng không ngừng chui vào thân thể. 'Hai tên tứ giai, một tên nhị giai, vừa nhìn đã biết tên nhị giai kia là một tiểu công tử nhà giàu rồi.' Khóe miệng Ám Dã hơi nhếch lên: 'Chỉ cần chuẩn bị tốt là có thể tránh được hai tên tứ giai, sau đó đem tên nhị giai kia vào mê trận ta đã chuẩn bị. Đến lúc đó, bao nhiêu bảo vật đều sẽ là của ta. Giết phân thân linh trùng của ta? Ta liền giết chủ tử của các ngươi.' Cuối cùng Ám Dã hóa thành vô số linh trùng biến mất tại chỗ. Hắn muốn đi chuẩn bị một chút, mà xung quanh vẫn còn có người khác, phải tiếp tục dùng cái tên Lưu Hỏa kia làm việc rồi. Ẩn Thiên tông làm việc cực kỳ ẩn nấp, làm gì có chuyện Thiếu tông chủ tự mình ra mặt, còn báo danh ngay tại chỗ như thế, tuyệt đối chỉ có thể là giả danh. Khi đó hắn mặc dù cách khá xa, nhưng giọng nói kia vẫn truyền đến trong tai của hắn. Hắn cũng không dám nhìn, đối phương quá mạnh, sợ rằng ánh mắt của mình bị đối phương bắt được. Nghe được đáp án của Lục Thủy, Lạc Phong nhíu mày, tin tức đối phương đưa ra cũng không nhiều. Đương nhiên Lục Thủy cũng biết tin tức mình đưa ra không đủ hữu dụng, sau đó lại mở miệng nói: "Ra giá đi." Ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn mua tin tức của thảo nguyên Hoang Vu. Nghe đối phương nói, Lạc Phong liền trả lời: "Tin tức này trước đó ta phải tốn giá lớn mới có được, nhưng tin tức liên quan đến Lưu Hỏa kia cũng có chút tác dụng với ta, vậy ta sẽ giảm giá một chút cho đạo hữu đây, một viên linh thạch tứ phẩm." Linh thạch được chia từ nhất phẩm đến cửu phẩm. Nhất phẩm là bình thường nhất, cửu phẩm là thuần túy nhất, mười viên nhất phẩm bằng một viên nhị phẩm, cứ thế mà suy ra. Đối với người bình thường mà nói, tứ phẩm rất quý giá. Lục Thủy không chút do dự, mở miệng nói: "Đưa." Chân Linh lập tức ném qua bên kia một viên linh thạch tứ phẩm. Trên người bọn họ có không ít linh thạch, phần lớn đều là Tộc trưởng đưa cho Thiếu gia dùng. Lạc Phong tiếp nhận linh thạch, hắn phát hiện người ngày không phải thuộc gia tộc bình thường, có thể thật sự là Đông Phương gia. Chỉ là hắn cũng chưa từng nghe nói bên Đông Phương gia có người nào tên như vậy. "Theo tin tức ta nhận được, thảo nguyên Hoang Vu thật ra không phải một nơi bình thường, nơi này ở thời kỳ Thượng Cổ là một vùng đất bị phong ấn." Lạc Phong nói ra. Xem ra đúng là có một chút tin tức dùng được, Lục Thủy lập tức nói: "Tiếp tục." Thấy đối phương có hứng thú, Lạc Phong đương nhiên cũng vui lòng nói tiếp: "Nghe nói nơi này phong ấn một vị Tà Thần, ngay tại trung tâm hòn đảo." Lục Thủy bắt đầu đi về hướng trung tâm của đảo, thời điểm đi ngang qua Lạc Phong, hắn mở miệng nói: "Còn chi tiết?" Lạc Phong vô ý thức đi theo, chỉ là rất nhanh liền lấy lại tinh thần, hắn vậy mà bị cuốn theo tiết tấu của đối phương. Người này không đơn giản, phải cẩn thận hơn một chút: "Nghe nói vị Tà Thần này bởi vì phạm sai lầm nên bị sư môn trấn áp ở chỗ này, để hắn hối lỗi. Nhưng do một số nguyên nhân, hắn cuối cùng cũng không được thả ra. Trận động đất kia xảy ra có thể là do hắn thoát ra ngoài, cũng có thể là do trận pháp biến mất. Tuy nhiên, chuyện này thật giả cũng khó nói rõ." "Tà Thần là thần?" Lục Thủy vừa đi vừa hỏi. Nói đến thần lại khiến hắn nhớ tới quyển sách lấy được ở Phong Sương Hà kia. Lạc Phong lắc đầu, thực ra hắn cũng tò mò đối phương tại sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn mở miệng trả lời: "Không phải, Tà Thần chỉ là một cách gọi, nói như chúng ta thì là tà tu đi, chỉ là hai cái này có lẽ không ở cùng một cấp bậc." Lục Thủy gật đầu không nói gì. Lạc Phong thấy thế lập tức nói: "Đông Phương đạo hữu, nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy tại hạ rời đi trước." Lục Thủy liếc hắn một cái, ngừng lại một chút rồi mở miệng nói: "Ngươi tìm Lưu Hỏa làm gì?" Nếu như đối phương muốn giết tên Lưu Hỏa kia, vậy hắn cũng không ngại tại chỗ này trực tiếp động thủ. Lạc Phong thấy Lục Thủy nhìn mình, luôn cảm giác có chút nguy hiểm, nói: "Lưu Hỏa này tự xưng là đệ tử Ẩn Thiên tông, mà thân là một đệ tử của danh môn lại ở chỗ này cản đường cướp bóc, hơn nữa còn cướp của tại hạ một vài thứ đồ, vì tức giận nên muốn đi tìm đối phương thuyết giáo một chút." Nói láo, Lục Thủy không cần xác nhận cũng biết, nhưng đối phương chỉ là tự kiếm phiền đi tìm cái tên Lưu Hỏa giả mạo kia nên hắn cũng không để ý. Cuối cùng chỉ gật gật đầu. Lạc Phong chuẩn bị cáo từ: "Nếu như đạo hữu có tin tức gì có thể nói cho ta biết một chút, ta nhất định sẽ hậu tạ." Nói xong còn lưu lại một đạo truyền âm phù. Sau đó thì rời đi. Lục Thủy để Chân Võ cất kĩ truyền âm phù, sau này có lẽ sẽ hữu dụng, dù sao tin tức của người này cũng khá đầy đủ. Ít nhất thì hắn ta biết bí mật của thảo nguyên Hoang Vu, chưa nói tới thật giả, so với tin tức điều tra được của Lục gia hữu dụng hơn nhiều. Có vấn đề cần có thể đến hỏi tiếp. Chỉ có điều đối phương ngay cả số điện thoại cũng không để lại, xem ra vẫn kiêng kị hắn. Đúng vậy, Lạc Phong kiêng kỵ Lục Thủy, mặc dù Lục Thủy nhìn thì tu vi mới chỉ đến nhị giai, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy có chút kiêng kị, điều này khiến Lạc Phong từ bỏ việc hợp tác với đối phương. Cùng Lục Thủy hợp tác, khiến hắn có một loại cảm giác như đi bảo hổ lột da vậy. 'Không thể trêu chọc đối phương.' Lạc Phong trong lòng thầm nghĩ. Sau khi được Lục gia cứu trợ, ví tiền của Đông Phương Trà Trà đã được bổ sung đầy đủ. Nàng nói với Hương Dụ ở một bên: "Hương Dụ, chúng ta đến trung tâm xem một chút đi." Hương Dụ lắc đầu: "Tiểu thư, quá nguy hiểm, chúng ta hay là rời đi đi." "Vậy chúng ta đi theo hướng lúc đầu là được, tên Lưu Hỏa kia vừa mới ở chỗ đó ăn thiệt thòi, chắc chắn sẽ không dừng lại ở chỗ đó đâu." Đông Phương Trà Trà thử thuyết phục thị nữ của mình. Cũng đã đến đây rồi, nếu không đi thăm dò một chút, thực sự rất thua thiệt. Lúc này, một nữ tử áo đen nói: "Đông Phương Tiểu thư muốn đi đến trung tâm? Nếu như có thể, chỉ cần đi cùng chúng ta là được." Nữ tử này dùng vải băng đầu lại, là một trong những người phụ trách điều tra về nơi này của Lục gia. An Ngữ, tu vi ở đỉnh phong tứ giai. "Ồ? Thật sự có thể chứ?" Đông Phương Trà Trà có chút kinh hỉ, mặc dù tiểu di nàng là phu nhân của Tộc trưởng Lục gia, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm phiền tới Lục gia. Chuyện này cũng không tốt đẹp gì cho lắm. An Ngữ gật đầu: "Có thể, chúng ta cũng muốn đi đến đó xem xét, vì vừa mới có được tin tức ngoài ý muốn từ một đệ tử của Ẩn Thiên tông, nên muốn đi chứng thực một chút. Có điều Đông Phương tiểu thư phải nghe theo sự sắp xếp của chúng ta. "Không thành vấn đề." Đông Phương Trà Trà đáp ứng ngay tại chỗ. Hương Dụ đương nhiên sẽ không nhiều lời. Lục Thủy cũng đương nhiên có mục đích là trung tâm đảo, hắn muốn đi xác nhận cái gọi là Tà Thần kia còn ở đó hay không. Thuận tiện xác nhận xem vấn đề ô nhiễm kia cùng đối phương có bao nhiêu quan hệ. Chỉ là vừa mới đi không bao lâu, Lục Thủy liền híp mắt lại, nhìn đống đồ vật trước mặt kia, xem ra hành tung của bọn hắn đã bại lộ rồi. Cảm thấy có chút thú vị, Lục Thủy mở miệng nói: "Lát nữa gặp chuyện gì cũng đừng hốt hoảng." Chân Linh không hiểu, nhưng Chân Võ lại sững sờ. Lại là câu nói này, lần trước ở Phù Không đảo thiếu gia cũng nói vậy. Nói xong không bao lâu sau liền xảy ra chuyện. Hiện tại lại nói thế, thiếu gia phát hiện được cái gì mà bọn họ không phát hiện ra sao? Chân Võ bắt đầu cảnh giác lên. Chỉ là cảnh giác một hồi sau hắn cũng không phát hiện có nguy hiểm gì, nhưng ngay khi muốn hỏi Lục Thủy cho rõ ràng, hắn lại ngây ngẩn cả người. Mặc kệ xung quanh có nguy hiểm hay không, đều không thể thay đổi sự thật trước mặt hắn. Lục Thủy không thấy đâu nữa. Lúc này Chân Linh cũng lấy lại tinh thần. Nàng cùng lúc cũng phát hiện ra Lục Thủy đã biến mất không thấy đâu nữa. "Thiếu gia đi đâu rồi?" Chân Linh có chút kinh ngạc, nàng vừa mới chỉ thất thần một chút, trong nháy mắt Lục Thủy đã không thấy đâu. Chân Võ nhíu mày nói: "Thiếu gia đã nói không cần hốt hoảng, hẳn là đã phát hiện ra cái gì đó rồi, chúng ta tìm quanh đây xem." Thiếu gia nói nghiêm túc sao? Chân Linh hơi kinh ngạc, chuyện ở Phù Không đảo nàng cũng nghe Chân Võ nói qua, nhưng không để trong lòng. Chỉ là dù thế nào cũng không nghĩ đến, Thiếu gia thật sự có thể đoán được một số việc ngoài ý muốn như vậy.