Bước đầu tiên để giải quyết vấn đề này chính là lập uy, thế nên Lục Thủy không có ý định tiết kiệm công lực.
Mà giọng nói của hắn cũng mang theo thiên địa chi lực.
Nhìn qua như một câu nói bình đạm, lại đem đến cho người nghe một loại cảm giác mênh mông mờ mịt, tựa như thánh ngôn đến từ phía chân trời.
Thứ thánh ngôn này đủ để chấn động tinh thần của những kẻ tu vi nông cạn.
Giờ khắc này, tất cả mọi người nơi đây đều cảm thấy sợ hãi.
Nhất là những người Lương gia trước đó nhìn về phía Lục Thủy , bọn họ không dám trễ nải, lập tức cúi đầu quỳ trên mặt đất, không dám nói năng gì cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.
Mà cảm nhận được đây hết thảy bọn người của Thiên Nữ chưởng môn cảm nhận được hết thảy cũng run sợ không thôi, các nàng càng gắt gao cúi đầu, tuyệt không dám có ý muốn ngẩng đầu.
Thậm chí ngay cả Chân Võ Chân Linh phía sau cũng cúi đầu xuống theo bản năng, khí tức của thiếu gia quá mức quỷ dị đáng sợ.
Lục Thủy thở dài, thiên địa chi lực sắp sử dụng hết mất rồi.
Có điều tạm thời để lại kinh sợ cho những người này, cũng coi như là chuyện tốt.
Sau đó Lục Thủy hướng về phía Lương gia nói:
"Có kẻ nói kỳ thư ở trong tay bản tọa."
Nghe được câu này, trong lòng những người Lương gia thấp thỏm lo âu, hệt như lưỡi hái Tử Thần đang kề ngay bên cổ bọn họ.
Bọn họ muốn giải thích gì đó nhưng lại không dám nói gì thêm.
Lúc này thanh âm của Lục Thủy lại một lần nữa truyền ra:
"Kỳ thư quả thực đang nằm trong tay bản tọa, đây là sự thật. Phải không?"
Một lời này trực tiếp chấn động nội tâm Lương Thiết, cuối cùng hắn áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, cung kính nói:
"Đúng vậy tiền bối, kỳ thư quả thực nằm trong tay ngài."
Nói vậy xong, Lương Thiết cúi đầu đem kỳ thư cung kính dâng đến trước mặt Lục Thủy.
Kỳ thư tự động bay tới trên tay Lục Thủy, sau đó Lục Thủy tiếp tục hỏi:
"Nếu đã vậy, kẻ lan truyền chuyện bản tọa bản tọa có được kỳ thư sẽ phải chịu tội gì?"
Thời điểm nói xong câu này, Lục Thủy đem ánh mắt đặt lên những người hắn đã gặp tại quán cà phê trước đó, kể cả người thiếu nữ kia.
Những người này cảm nhận được ánh mắt nhìn thẳng của Lục Thủy lập tức quỳ rạp trên mặt đất, cầu khẩn nói:
"Xin tiền bối thứ tội."
Lương Thiết cười thảm trong lòng, nhưng kia dù sao cũng là con gái của hắn, cuối cùng hắn dâng lên một đóa hoa sen, khẩn cầu:
"Xin tiền bối hãy nhận lấy Thiên Thủy Tuyết Liên, mong tiền bối bớt giận."
Lục Thủy trầm mặc một lát, mà một lát này lại làm cho đám người Lương gia mồ hôi đầm đìa, cảm giác như đã trôi qua mấy thế kỷ.
Cuối cùng thanh âm của Lục Thủy truyền tới:
"Tự hủy khí hải trong người, còn có thể sống."
Một khi đã hủy đi khí hải, kiếp này chỉ có thể làm người bình thường.
Điều này đối với người tu chân mà nói, so với chết còn thống khổ hơn.
Lương Tranh không do dự, trực tiếp tự hủy đi khí hải.
Vài người khác cũng lựa chọn sống mòn như vậy
Hộc!
Những người đó tất cả đều phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Lục Thủy thu về Thiên Thủy Tuyết Liên, không còn quan tâm đến Lương gia nữa, đây đã là cực hạn rồi, tiếp tục bức bách nữa thì lại phải tự mình động thủ.
Nhưng cái chính là hắn không có đủ sức để động thủ.
Nếu để Chân Võ Chân Linh ra tay, có khả năng sẽ trái ngược lại với phẩm cách lúc trước hắn vừa biểu hiện ra, mất nhiều hơn được.
Sau đó hắn nhìn về phía bọn người Vô Diện Môn, chỉ là vừa mới nhìn sang, vừa mới để những người kia nhìn thấy được ánh mắt của mình, Lục Thủy liền kinh ngạc phát hiện vị Thiên Nữ chưởng môn kia đã lập tức phối hợp.
Nàng đem tất cả mọi thứ của mình đặt trước mặt hắn, đầu cũng không động dù chỉ một chút, cung kính nói:
"Đây là toàn bộ tích góp của Vô Diện Môn chúng ta, xin tiền bối khai ân."
Lục Thủy nghẹn họng đem lời nói đang gần đến yết hầu, nuốt xuống.
Hắn không nói lời nào nữa, phất tay mang theo tất cả mọi thứ của Vô Diện Môn.
Cuối cùng Lục Thủy xoay người dậm chân rời đi.
Trong lòng tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộcc cũng tiễn được vị tiền bối đáng sợ này đi cho.
Nhưng đối phương là ai?
Do dự một chút, vị Thiên Nữ chưởng môn kia lập tức nói:
"Tiền bối, không biết người có thể cho chúng ta được biết họ tên không, tương lai chúng ta nghe đến những người liên quan đến tiền bối cũng có thể chủ động nhường đường, tránh khiến cho tiền bối không hài lòng."
Lục Thủy mỉm cười, cuối cùng cũng có người hỏi đến vấn đề này.
Hắn không dừng bước nhưng lại có thanh âm truyền đến;
"Ẩn Thiên Tông, thiếu tông chủ, Lưu Hỏa."
Không dùng được thiếu gia Lục gia, vậy chỉ có thể dùng tên thiếu tông chủ của một môn phái ẩn dật lánh đời thôi.
Cái này dù sao cũng nên tin chứ?
Chân Võ Chân Linh trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, quả nhiên thiếu gia vẫn cứ luôn xốc nổi không đứng đắn như thế, đây không phải là làm loạn sao?
Tuy nhiên bọn hắn rất nghi ngờ, thiếu gia có thật sự bình thường không?
Trước kia nếu là thiếu gia, hẳn là sẽ không giả bộ trước mặt những người kia như vậy đi?
Nếu để cho Tam trưởng lão bọn họ nhìn thấy một màn vừa rồi của thiếu gia, toàn bộ Lục gia còn muốn bảo vệ thiếu gia nữa sao?
Nghĩ tới đây Chân Võ đã thấy rõ ràng ra một phần, thế nhưng lại có chút không hiểu nổi.
Thực lực của thiếu gia rõ ràng còn ở nhị giai, vừa rồi làm thế nào hắn lại làm được?
Là năng lực bản thân, hay thật sự là dựa vào pháp bảo?
Chân Võ không nghĩ ra, y hạ quyết định chờ lát nữa sẽ hỏi hắn.
Mà sau khi Lục Thủy nói ra tên tuổi, cả Vô Diện Môn lẫn Lương gia giật mình.
Ẩn, Ẩn Thiên Tông?
Chờ Lục Thủy bọn hắn rời đi, Thiên Nữ chưởng môn cùng Nam trưởng lão bên người nhìn nhau, trong mắt các nàng lộ ra nỗi khiếp sợ vẫn còn đọng lại, nhưng càng nhiều hơn nữa là sự kinh hãi.
"Chưởng môn, vị kia nói Ẩn Thiên Tông, sẽ không phải là thứ chúng ta nhìn thấy lần trước chứ?" Nam trưởng lão nói.
Thiên Nữ chưởng môn cũng hoảng hốt:
"Trước tiên kiểm tra lại đã."
Nam trưởng lão nhanh chóng lật ra một quyển sách cổ, tiếp đó nàng nhìn thấy bên trong có ghi chép đề cập tới Ẩn Thiên Tông:
"Thời khắc ánh sáng cùng bóng đêm đan xen nhau, nhật nguyệt cùng sao trời cùng nhau chiếu sáng cũng chính là lúc.
Cùng phàm nhân ẩn dật giao thoa, đứng trên Thiên Đạo cầm kiếm mà đi.
Ẩn Thiên Bí Giám, lấy máu mà viết."
Nghe được câu này, rất nhiều người vẫn đều không hiểu.
Mà Thiên Nữ chưởng môn lại kinh hoảng nói:
"Nhìn quanh thân xem có Ẩn Thiên Bí Giám không, nhanh lên."
Tất cả mọi người giật mình, sau đó đứng lên tra xét, cả những người của Lương gia cũng làm như thế.
Mọi người rất nhanh đã kiểm tra xong, không có Ẩn Thiên Bí Giám.
"Chưởng môn, Ẩn Thiên Bí Giám là cái gì?" Bắc trưởng lão cũng đã quay trở về.
Những người khác đều nhìn về phía Thiên Nữ chưởng môn, người của Lương gia cũng nhìn theo, bọn họ cũng không hiểu lắm.
"Ẩn Thiên Bí Giám lấy máu mà viết, trên bí giám sẽ chỉ viết các loại họ tên của cả người và vật, một khi đã viết lên, có chạy tới chân trời góc biển cũng khó mà thoát khỏi cái chết." Thiên Nữ chưởng môn nói.
Nam trưởng lão cũng nói:
"Chưởng môn nói rất đúng, thế lực có lớn mạnh đến mấy cũng đều vô cùng kiêng kị Ẩn Thiên Tông, nếu chúng ta chọc tới, cả môn có chết hết cũng không đủ. Ví dụ như vừa mới nãy."
Mỗi người hít một hơi thật sâu.
Vừa hồi tưởng lại, quả là sống sót sau đại nạn.
"Chưởng môn, vậy phải làm sao bây giờ?" Đệ tử còn sống sót hỏi.
Sống sót ở lại cũng chỉ còn nữ đệ tử, phải nói là ngay từ đầu đã theo Thiên Nữ chưởng môn.
Bằng không căn bản sẽ không làm theo Thiên Nữ chưởng môn mà quỳ lạy.
Thiên Nữ chưởng môn suy xét một lát rồi nói:
"Trước hết mau thoát khỏi nơi này, tới một vùng nhỏ, tạm tránh mấy năm rồi tiếp tục trở lại. Lần này Tả Hữu hộ pháp cùng Đông Tây trưởng lão làm ầm ĩ tới mức gây họa, vẫn lại là chúng ta tới gánh trách nhiệm."
Làm chưởng môn thật khổ quá đi, lúc Tả Hữu hộ pháp lẫn Đông Tây trưởng lão còn sống, chưởng môn cũng không có quyền nói gì, nay bọn họ đều chết cả rồi, chưởng môn lại còn phải gánh tiếng xấu hộ.
Sau đó các nàng quay người rời đi, căn bản không buồn đối phó với những người Lương gia kia.
Lương gia kia cũng tính là may mắn, dù sao đối phương còn có tới ba vị tứ giai, giao chiến với bọn họ chỉ còn khả năng diệt tộc.
"Chúng ta cũng mau chóng rời khỏi đây, chuyện hôm nay gặp được tiền bối Ẩn Thiên Tông đừng để lộ ra ngoài."
Bọn họ gật gật đầu, nào có ai đang yên ổn lại dám để lộ ra, còn không phải là chê mệnh nhỏ quá dài hay sao.
Lương Thiết nhìn Lương Tranh đang hôn mê, cuối cùng lắc đầu thở dài.
Lương gia vượt qua kiếp nạn lần này, nhưng y cũng không biết chính mình làm đúng hay sai.
Cuối cùng, y vẫn như cũ, không thể giữ lại được kỳ thư.