Lục Thuỷ nhìn mặt sông, nhất thời không biết phải nói gì, hắn quyết định ra tay, cuối cùng quân địch đã biến mất.
Như vậy cũng tốt hơn so với việc nói chuyện chính, vừa đúng lúc bị người khác cướp mất.
Đúng là không nói ra thì không thoải mái.
Chỉ là, vừa mới định đi qua sông thì đột nhiên có một vật bay tới.
Lục Thủy đưa tay đỡ được, dùng Thiên Địa Chi Lực bảo vệ, phòng ngừa xảy ra điều ngoài ý muốn.
Dưới sông truyền lên một giọng nói:
"Con người, nhìn ngươi có phần cao ngạo, ta sẽ đưa ngươi một quyển sách dẫn lên con đường thành thần."
Lục Thủy thở dài, tên thần này bị trấn áp ở chỗ này, không phải không có đạo lý.
Cuối cùng hắn nhìn đồ vật trong tay, đó là một quyển sách, chỉ có điều bìa chữ đã nhìn không rõ lắm.
Không phải vấn đề mơ hồ, mà là vấn đề cấp độ.
"Xem ra không phải một cuốn sách bình thường." Lục Thuỷ ngẫm nghĩ.
Sau đó hắn vận dụng Thiên Địa Chi Lực xem xét cuốn sách, lần này hắn nhìn rất rõ ràng, tựa đề cuốn sách là:
Giáo dục bắt buộc để thành Thần trong 900 năm - Hắc Ám Thiên.
Lục Thuỷ: "..."
Tò mò, Lục Thuỷ lật xem trang thứ nhất:
Ta chính là Chân Thần duy nhất trong thiên địa.
Bên dưới có bảy vị Chủ Thần...
Trang thứ hai
Hôm nay ta tỉnh lại từ trên giường, lại là một ngày tuyệt đẹp, chỉ cần ta cô gắng làm việc, nhất định có thể đến học viện Thành Thần.
Đến học viện Thành Thần, ta sẽ có thể thành thần.
Ủng hộ, Rhiya...
Hôm nay phu nhân Dell bảo ta lên núi chẻ củi, ta đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Mặc dù trên núi có Ma thú, nhưng ta nhất định hoàn thành, không sợ...
Lục Thuỷ lật vài tờ cuối cùng rồi khép sách lại.
Nếu hắn đoán không nhầm, đây là một cuốn tiểu thuyết tự truyện sứt sẹo.
Nhân vật chính là một người phụ nữ tên là Rhiya.
Mục đích chủ yếu của nàng là tới học viện Thành Thần.
Nhưng không ngừng làm việc chẻ củi, có trời mới biết nàng ngày tháng năm nào mới tới được học viện Thành Thần.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Lục Thuỷ lật lại quyển sách, hắn trực tiếp lật tới trang cuối cùng xem một chút:
Hôm nay ta đi tới thành phố lớn, nghe nói nơi này chỉ cách học viện Thành Thần lộ trình ba năm, ta cảm giác việc thành Thần đẫ ở trước mắt.
Đói bụng nhiều ngày, ta dự định mua chút bánh mì để chúc mừng một chút.
Đi vào tiệm bánh mì, phát hiện nơi này đang làm hoạt động, mua một được hai.
Ta mua không ít, trên đường về rất vui vẻ.
Đến chỗ ở, ta muốn ăn no nê.
Chỉ là ăn có chút nghẹn, ăn quá nhanh, cổ có chút khó chịu.
Ta vẫy vùng một lúc, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi.
Cũng không thể nhúc nhích.
Ta chết đi...
Lục Thuỷ: "..."
Thật sự là một bản tiểu thuyết kinh dị.
Sau đó Lục Thuỷ cất quyển sách Giáo dục bắt buộc để thành Thần trong 900 năm này đi, để cùng một chỗ với Thiên Địa Trận Văn.
Hắn bây giờ có thể rời đi.
Sương mù xung quanh bắt đầu giảm bớt, lúc này Chân Võ và Chân Linh đều nhìn về phía Lục Thuỷ.
Khí tức vừa rồi thật đáng sợ, bọn hắn căn bản không hề biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể mong chờ đáp án từ chỗ Lục Thủy.
Nhưng mà, Lục Thuỷ cũng không quay đầu lại.
Chỉ yên tĩnh đứng đó.
Khí tức vừa rồi có quan hệ với Thiếu gia, hay là cũng bị hù doạ?
Chân Võ, Chân Linh nhất thời không giám khẳng định, nhưng vừa rồi thật đáng sợ, mới đầu chỉ có một chút áp bách, nhưng sau đó lại có hai luồng sức mạnh bọn họ không thể nào hiểu được đang đọ sức.
Chân Võ, Chân Linh cũng không nghĩ nhiều, nhưng có thể xác định rằng nơi này không an toàn.
Lúc này Lục Thuỷ bắt đầu di chuyển.
Hắn không có ý định tiếp tục ở chỗ này, thời gian cũng không kém nhiều lắm, nếu như lại xảy ra vấn đề, sợ rằng hắn sẽ không chịu nổi.
Dù sao tên "Thần" kia mang đi Thập Nhị Diệp Thanh Liên, khó nói có thể xuất hiện phản ứng dây chuyền hay không.
Lục Thuỷ nhìn Chân Võ, Chân Linh một chút, sau đó đi ra ngoài.
Chân Võ, Chân Linh biết rằng thiếu gia đang lo lắng.
Rất nhanh bọn hắn cũng liền đi theo ra ngoài.
Ừm.
Là bảo vệ thiếu gia rời đi.
Khô Thụ lão nhân cũng nhíu mày:
"Thập Nhị Diệp Thanh Liên ta thả ra bị thứ gì mang đi, là Phong Sương Hà? Nhịp tim vừa mới đập nhanh cũng là do đối phương tiến tới?"
Khô Thụ lão nhân xua tan sương mù, Lúc này phát hiện đám người Lục Thuỷ đã rời đi.
Nghĩ một chút thì thấy cũng thế, khí tức nguy hiểm như vậy, dù là chính hắn cũng sẽ lựa chọn tránh né mũi nhọn, mù quáng chấp nhận trừng phạt không phải tính cách của Lục Thuỷ.
Cuối cùng Khô Thụ lão nhân thở dài một tiếng:
"Đáng tiếc, khó khăn lắm linh vật ở Phong Sương Hà mới xuất hiện, hết lần này tới lần khác lại là mấy loại linh vật vô hại như Viêm Dương Hỏa Ngư, Vạn Pháp Linh Giải, những thứ này đều là đại tạo hóa.
Ài.
Chung quy Thiếu gia không có cơ duyên bực này."
—— ——
Trong đại điện.
Tam trưởng nghe Khô Thụ lão nhân báo cáo, cuối cùng chỉ phất phất tay.
Khổ Thụ lão nhân lui xuống, Tam trưởng lão thì dựa vào sau.
Hai mắt nhắm lại, thở dài:
"Thôi."
Chỉ sau một lát hắn lại mở mắt, tiếp tục thở dài:
"Lục gia ta lúc nào mới có một vị thiên kiêu?"
—— ——
Lục gia không để ý đối với Phong Sương Hà, việc này Lục Thuỷ vẫn có thể nhìn ra.
Cho nên tên "Thần" động kinh kia, chắc chắn không phải mới đi ra một lần.
Lục Thuỷ rời Phong Sương Hà, đi thẳng đến chỗ ở đều không gặp trở ngại gì, nói rõ Tam trưởng cũng ngầm cho phép truyện này.
Lục Thuỷ cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trở lại chỗ ở, Lục Thuỷ liền ngồi xuống ghế, hai hàng lông mày nhíu lại:
"Á đau, cảm giác toàn thân như nứt ra."
Bị hàn khí gây thương tích, thoạt đầu không hề có cảm giác, nhưng nhiệt độ lên cao thì cảm thấy đau nhức kịch liệt không gì sánh bằng.
So với vết thương lần trước ở eo thì đau hơn nhiều.
"Không được, phải đi lấy chút thuốc."
Lục Thuỷ nhìn bên ngoài một lúc, cảm giác có chút xa lạ, ngẫm lại một chút rồi vận công sau đó ngủ một giấc, chắc hẳn sẽ tốt hơn nhiều, để ngày mai đi lấy thuốc vậy.
Hắn hiện tại đã tu vi 2.7, còn cách tam giai một bước.
Tình huống bình thường, nhị giai tấn thăng tam giai cần độ kiếp.
Nhưng hắn chỉ cần hấp thu thuộc tính Dương, sẽ có thể tấn thăng không phải chịu thiên kiếp.
Có thể không cần độ kiếp, hắn đương nhiên sẽ không đi độ kiếp.
Về phần không độ kiếp có thể ảnh hưởng đến cường độ tu vi hay không?
Đáp án bình thường là: Có.
Nhưng Lục Thuỷ lại không phải bình thường.
Sau đó Lục Thuỷ dự định nghỉ ngơi, nhưng vừa mới nằm xuống thì cửa đã bị mở ra.
Người đầu tiên là mẹ hắn.
Lục Thuỷ bất đắc dĩ: "..."
Không thể gõ cửa sao?
Mặc dù không muốn mở.
Đông Phương Lê Âm vừa đến liền tới bên giường Lục Thuỷ:
"Con không tự mình dùng Trì Dũ Thuật sao?"
"Không dùng được." Lục Thuỷ nhắm nói.
Trì Dũ Thuật không phải vạn năng, lại còn là Trì Dũ Thuật nhị giai.
Đương nhiên, hắn thông hiểu các loại Trì Dụ Thuật, nhưng thực lực nhị giai không đủ, không có tác dụng nhiều với hàn khí băng sương.
Đông Phương Lê Âm thi triển Trì Dũ Thuật, nàng nhìn Lục Thuỷ, cười nói:
"Muốn mẫu thân bôi thuốc giúp không?"
"Không cần, con không phải trẻ con." Lục Thuỷ từ chối.
"Thế để tiểu nha đầu Mộ gia bôi thuốc cho con nhé?" Đông Phương Lê Âm dột nhiên hỏi.
Giọng nói mang theo một chút quỷ quyệt.
Lục Thuỷ nghe thấy thì có chút bất ngờ, hai mắt mở ra.
Cũng không phải là muốn, mà là kinh dị.
Ngay lập tức quan sát bốn phía, phát hiện ngoại trừ mẹ hắn còn một gương mặt nghiêm túc đứng ở bên ngoài, là cha hắn.
Cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.