Chương 43: Tim Tớ Đập Rất Nhanh, Có Thể Không Hôn Được Không?

Trọng Sinh 2006: Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Lân Gia Mã Tự Tiểu Ca 19-06-2024 09:08:31

"Kỳ thật tớ vẫn ổn." Khương Diệc Xu nhận thấy được sự quan tâm của Trần Giang Hà, khẽ mỉm cười, hỏi anh:" Nam sinh trong ký túc xá các cậu có dễ ở chung không?" "Rất tốt, đều rất thích tấu hài, có thể tùy tiện nói đùa, trở mặt cũng không thù qua đêm." Trần Giang Hà cười nói. "Thế thì tốt thật." Đuôi mắt Khương Diệc Xu cong cong, đôi mắt hạnh ngập nước lóe lên ánh sáng nhu hoà, dường như rất hâm mộ quan hệ ký túc xá như vậy. "Sau này có cơ hội dẫn cậu đi gặp bọn họ." Trần Giang Hà như là đang lầm bầm, nhưng mà Khương Diệc Xu vẫn nghe thấy, ánh sáng nhu hòa trong mắt ngưng tụ, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào anh. "Sao lại nhìn tôi như vậy, trên mặt tôi có cái gì à?" Trần Giang Hà kinh ngạc, đưa tay sờ sờ khóe miệng, phát hiện cũng không có đồ ăn dính lên mặt. "Có thể hỏi cậu một chuyện hay không?" Khương Diệc Xu nhẹ giọng hỏi anh. "Hỏi đi." "Dùng cách nào từ chối người khác thì hữu dụng hơn?" Khương Diệc Xu hỏi. "Rất đơn giản." Trần Giang Hà nâng cánh tay lên, nói với Khương Diệc Xu:" Cậu kéo tôi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua đoạn đường này, về sau sẽ không có nhiều phiền toái như vậy nữa." Khương Diệc Xu cắn môi, do dự. "Ôi, quên đi quên đi, con gái mà, dù sao cũng phải rụt rè chứ, để tôi hy sinh một chút." Trần Giang Hà thở dài, ân cần dụ dỗ nói: "Đưa tay ra." Khương Diệc Xu nhìn anh, vươn tay. Trần Giang Hà tiện tay nắm lấy tay cô, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với cô: "Đầu tiên phải thanh minh trước, tôi nể mặt cậu mời tôi ăn lẩu cay nên mới xả thân đỡ đạn cho cậu, chỉ một lần này thôi, không có lần sau, biết không?" "Biết rồi." Giọng Khương Diệc Xu khẽ run, trong nháy mắt tay lại bị Trần Giang Hà nắm lấy, cảm giác như có dòng điện từ ngón tay cô xuyên qua trái tim, cả người đều tê dại. Kỳ thật Trần Giang Hà cũng có cảm giác không khác cô nhiều lắm, chỉ là da mặt anh dày, cho dù tim đập thình thịch gia tốc, hormone hoành hành, nhưng mặt vẫn như thường không đổi sắc. Chẳng qua, lúc này trong lòng Trần Giang Hà lại suy nghĩ sang cái khác: Nắm tay con gái đã không chịu nổi, sau này nếu ngủ cùng giường với cô Từ, liệu vẫn chịu được ư? Dắt Khương Diệc Xu đi đến tầng dưới ký túc xá của cô. Buông tay tạm biệt. Khương Diệc Xu chạy vào, chốc lát lại chạy ra, đưa cho Trần Giang Hà một tờ giấy nhỏ. Trần Giang Hà tiếp nhận nhìn, thuận tiện lại cầm tay cô, hỏi: "Đây là số điện thoại phòng quản lý ký túc xá phải không?" "Không phải." Khương Diệc Xu lắc đầu: "Điện thoại phòng ký túc xá của tôi." "Ồ." Trần Giang Hà cất tờ giấy nhỏ vào trong túi, thầm nhủ trường đại học tài chính Quảng Đông thật gà, toàn bộ ký túc xá nam chỉ có một số điện thoại là văn phòng ký túc xá, nhìn trường người ta xem, mỗi phòng ký túc xá lắp một cái điện thoại, yêu đương hay làm gì đó không phải thuận tiện hơn sao? "Thời tiết quá nóng, cậu về ký túc xá nghỉ trưa đi, tôi cũng nên về." Ngoài miệng Trần Giang Hà thúc giục Khương Diệc Xu trở về ký túc xá, nhưng lại quên mất mình còn đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô... "Vậy tớ về đây." Khương Diệc Xu nhẹ nhàng giãy tay, nhưng khi phát hiện Trần Giang Hà nắm rất chặt, thì cô cũng không động nữa. Trần Giang Hà cười hì hì nhìn cô. Trước kia thật sự không phát hiện cô nhóc này có thể dễ dàng "lừa gạt" như vậy, là học sinh giỏi thuộc hàng top, còn xinh đẹp như vậy, nhưng vẫn ứng với câu châm ngôn "Ông trời mở vô số cánh cửa cho bạn, sau đó lặng lẽ đóng lại một cánh cửa." "Cậu còn có chuyện gì sao?" Khương Diệc Xu nhẹ giọng hỏi anh. "Không có chuyện gì, chỉ cảm thấy đã diễn thì phải diễn trọn bộ, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, làm việc tốt phải làm đến cùng." Trần Giang Hà nói nhảm một trận, cuối cùng nghiêm túc nói với Khương Diệc Xu: "Cậu hôn tôi một cái rồi đi." "Hôn..." Khương Diệc Xu do dự một chút, sau đó hỏi anh: "Hôn ở đâu?" "Cậu cảm thấy nên hôn ở đâu?" Trần Giang Hà hứng thú hỏi ngược lại. Khương Diệc Xu ở đối diện nhìn anh, rất nhanh đã đỏ mặt dời tầm mắt đi. "Tim tớ đập rất nhanh, có thể không hôn được không?" Hô hấp Khương Diệc Xu dồn dập, mặt đỏ tai nóng. "Hôn chỗ nào cũng được, chỉ là không thể không hôn." Trần Giang Hà cố ý nghiêm mặt, nói: "Vừa rồi lúc dắt tay đã đánh lui một nhóm người, bây giờ xung quanh đây lại có rất nhiều nam sinh đang vây xem hai chúng ta, cậu chủ động hôn tôi một cái, nam sinh dây dưa với cậu sẽ giảm bớt hơn phân nửa..." "Chụt." Trần Giang Hà còn chưa dứt lời, đã bị Khương Diệc Xu nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt như chuồn chuồn lướt qua. "Ơ, cậu làm thật à?" Cảm giác tuyệt vời thoáng qua. Trần Giang Hà cảm thấy có chút quá đột ngột, quá ngắn ngủi, thật muốn trải nghiệm chút nữa. Cùng lúc đó nam sinh đứng ở bốn phía cũng bởi vì hoa khôi trường chủ động hôn người khác mà ngây ra như phỗng, tan nát cõi lòng. "Tôi về đây." Khương Diệc Xu vừa rồi đã vận dụng tất cả dũng khí, bây giờ quả thực không tiện tiếp tục ở cùng một chỗ với Trần Giang Hà, bàn tay nhỏ bé khẽ động, thoát khỏi lòng bàn tay anh, lộc cộc chạy chậm về phía ký túc xá. "Cậu chạy chậm một chút, đừng ngã đó." Trần Giang Hà phục hồi lại tinh thần, nhắc nhở một câu. "Biết rồi." Khương Diệc Xu lên tiếng, sau đó chạy nhanh hơn, nháy mắt đã không thấy bóng người. -