Chương 42: Nếu Đẹp Trai Cũng Có Tội, Tôi Chắc Chắn Sẽ Bị Kết Án Chung Thân

Trọng Sinh 2006: Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Lân Gia Mã Tự Tiểu Ca 19-06-2024 09:08:31

"Cảm ơn." Lý Hoằng Văn khách sáo một câu, sau khi ngồi xuống, lại có nam sinh bưng hai đĩa rau xào lên bàn. "Cũng không biết có hợp khẩu vị của mọi người hay không, cùng nhau ăn một chút đi." Lý Hoằng Văn có vẻ rất là ân cần, nói xong thì cầm đũa gắp thức ăn cho Trần Giang Hà. "Không cần khách sáo như vậy." Trần Giang Hà khoát tay từ chối, tự mình cầm đũa gắp thức ăn, ăn ngấu nghiến. Lý Hoằng Văn cười cười, lại hỏi Khương Diệc Xu: "Chuyện thương lượng với cậu lúc trước, suy nghĩ thế nào rồi?" "Chưa nghĩ xong." Khương Diệc Xu lắc đầu. "A, không sao, tôi có thể chờ, chờ cậu nghĩ kỹ sẽ cho tôi câu trả lời thuyết phục." Lý Hoằng Văn kiên nhẫn đáp lại, sau đó vùi đầu ăn cơm. Sự xuất hiện của anh ta khiến không khí bữa cơm này có chút vi diệu. Nhưng mà điều này không ảnh hưởng chút nào đến sự thèm ăn của Trần Giang Hà, tính cách của anh vốn không kiêng kỵ gì rồi, căn bản không thèm để ý những chi tiết này, ngược lại ăn càng ngon hơn. "Tôi no rồi." Vài phút sau, Trần Giang Hà đưa tay lau miệng, rồi lại rút từ trong túi ra một gói giấy ăn, cười hỏi Khương Diệc Xu: "Cậu ăn no chưa?" "Ừ, no rồi." Khương Diệc Xu gật đầu. Trần Giang Hà lập tức lấy một tờ giấy ra, giơ tay lau nước trên khóe miệng cho cô. Động tác này của anh, vừa tự nhiên lại vừa dịu dàng. Khương Diệc Xu đỏ mặt, cúi mặt xuống. Lý Hoằng Văn liếc trộm ở một bên, ánh mắt đăm đăm. Lúc này Khương Diệc Xu cực kỳ xinh đẹp, dáng vẻ mềm mại kia, thật sự là rung động lòng người, thanh thuần như nước, rất tự nhiên khiến cho người ta sinh ra ham muốn bảo vệ mạnh mẽ. "Khi nào mình mới có thể giống như anh Đại Hà, lau khóe môi cho cậu ấy đây?" - Lý Hoằng Văn thầm mơ màng trong lòng. "Được rồi, đi thôi." Trần Giang Hà lau miệng cho Khương Diệc Xu xong, ném khăn giấy vào thùng rác cách đó không xa. Khương Diệc Xu cũng đứng dậy, hai người một trước một sau đi ra khỏi căn tin. Lý Hoằng Văn ngồi đó ngơ ngác nhìn bóng lưng Khương Diệc Xu, trong lòng luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng lại không muốn nghĩ sâu vào. "Lý học trưởng(*) muốn tớ vào hội sinh viên, đảm nhiệm chức phó bộ trưởng bộ tuyên truyền." (*) học trưởng (gọi tôn trọng bạn cùng học), đàn anh khoá trên Bên ngoài căn tin, Khương Diệc Xu chủ động nói chuyện giữa Lý Hoằng Văn và cô cho Trần Giang Hà. "Ừ, đây là chuyện tốt, mấu chốt là cậu nghĩ như thế nào." Phản ứng của Trần Giang Hà bình thường, trong triều có người dễ làm quan, Lý Hoằng Văn làm phó chủ tịch hội học sinh, muốn đưa Khương Diệc Xu vào hội học sinh làm phó bộ trưởng bộ tuyên truyền cũng không có gì khó khăn. "Tớ không có hứng thú với hội học sinh." Khương Diệc Xu nhỏ giọng nói. "Cậu chỉ muốn một lòng một dạ kiếm tiền?" Trần Giang Hà nở nụ cười. "Không." Khương Diệc Xu lắc đầu, lần trước Trần Giang Hà đã từng nói lời này, cô nhớ rất rõ. Thấy cô đáng yêu như vậy, còn hơi ngốc, trong lòng Trần Giang Hà nhịn không được cười trộm, hơn nữa gần như hoàn toàn xác nhận một chuyện: Cô nhóc này rõ ràng đã thầm mến mình từ thời trung học. Nhưng mà bốn phía đều là người, hơn nữa đại đa số đều đang chú ý đến hai người bọn họ, trong lòng Trần Giang Hà đang mơ mộng, trên mặt lại có chút buồn bực, nhíu mày hỏi: "Trường học các cậu có phải đang có rất nhiều nam sinh theo đuổi cậu hay không?" "Ừ." Khương Diệc Xu lộ ra vẻ phiền não. Thấy vậy, Trần Giang Hà hỏi cô: "Sao lại có vẻ mặt này, chẳng lẽ cậu không muốn yêu đương?" "Tớ không muốn yêu đương với bọn họ." Khương Diệc Xu đáp. Trần Giang Hà có chút ngoài ý muốn, lại cười vặn hỏi: "Vậy cậu muốn yêu đương với ai?" "Tớ muốn..." Khương Diệc Xu do dự một chút, nhìn Trần Giang Hà, nói: "Tớ còn chưa nghĩ ra." "Vậy cậu phải tranh thủ thời gian suy nghĩ cho rõ ràng, nam sinh ưu tú đều rất được ưa chuộng." Trần Giang Hà cười trêu chọc, thuận tiện khoác lác: "Ví dụ như tôi, lúc lang thang một mình trong sân trường, rất nhiều đàn chị xinh đẹp hai mắt tỏa sáng như sói đói vậy, hận không thể đi lên đẩy ngã tôi." "Thật sao?" Ánh mắt Khương Diệc Xu lóe lên, trong lòng biết Trần Giang Hà có thể đang khoác lác, nhưng vẫn tò mò. "Tất nhiên." Vẻ mặt Trần Giang Hà nghiêm túc nói: "Nếu đẹp trai cũng có tội, tôi chắc chắn sẽ bị kết án chung thân." Nghe vậy, Khương Diệc Xu không khỏi mỉm cười, sau đó nghiêm túc dặn dò anh: "Cậu ở trường học phải cẩn thận một chút, chú ý bảo vệ mình, con gái một khi buông thả cũng rất đáng sợ." "Khụ khụ!" Trần Giang Hà ho nhẹ hai tiếng che giấu lòng tự tin sắp bành trướng, thuận miệng hỏi: "Nữ sinh ký túc xá các cậu thế nào?" "Cũng tạm được." Khương Diệc Xu trả lời có chút gượng ép. "Tính cách của cậu đơn thuần như vậy, ở ký túc xá nữ chỉ sợ sẽ khó lăn lộn." Trần Giang Hà không hiểu sao lại cảm thấy có chút đau lòng thay cô, trình độ phức tạp của ký túc xá nữ sinh đại học, giống như một hậu cung mini vậy, kiểu con gái có giá trị nhan sắc cao, người theo đuổi đông đảo, tính cách lại mềm mại như Khương Diệc Xu, tám chín phần mười là bị xa lánh. -