Bất tri bất giác bước đến phố ăn vặt ở cổng sau của trường, dọc đường có đủ loại đồ ăn vặt, thức ăn nhanh, sạp thịt nướng.
Trần Giang Hà vô thức chạm vào túi quần, phát hiện trên người đừng nói tiền, ngay cả một túi đựng tiền cũng không có, nhưng mà anh da mặt dày, đuổi kịp Từ Chỉ Tích liền hỏi:"Cô Từ, cô không mang tiền sao?"
Từ Chỉ Tích lục lọi túi xách, lấy ra một tờ tiền giấy hai mươi tệ: "Có mang nhưng không nhiều lắm, chỉ hai mươi."
Trần Giang Hà đưa tay nhận lấy tiền trong tay cô, hào phóng nói: "Hai mươi là đủ rồi, đi, em mời cô uống trà sữa, ăn xiên que."
Cổng sau trường có một khu phố ăn vặt, nhà nào đồ ăn ngon giá cả lại phải chăng, nhà nào kém chất lượng, nhà nào dùng dầu ăn tái chết bất hợp pháp, trong lòng Trần Giang Hà đều nắm rõ.
Năm 2006. 20 tệ ở phố ăn vặt cổng sau trường vẫn có sức mua rất mạnh, Trần Giang Hà mua hai ly trà sữa, hai phần gà rán và rau xiên, lại còn dư lại 8 tệ.
Trần Giang Hà cũng không khách sáo, ở tiệm tạp hóa gần đó mua một bao thuốc lá, tiện thể lấy thêm cái bật lửa.
Lúc bước ra từ tiệm tạp hóa đã thấy cô Từ đang bưng trà sữa và gà rán ngồi ở quầy đồ ăn vặt chờ anh, Trần Giang Hà mỉm cười tiến lên nói: "Ngồi trước quầy ăn không có bầu không khí, em dẫn cô đến chỗ khác."
Dứt lời liền dẫn Từ Chỉ Tích vào lại sân trường, hai người xuyên qua bóng cây đa, bước đến bờ Nguyệt Hồ, tìm chỗ ngồi trên bãi cỏ cách ven hồ không xa.
Trần Giang Hà thuần thục quét sạch phần trà sữa và gà rán kia của mình, ăn uống no đủ nằm ngửa đầu trên bãi cỏ, rút điếu thuốc lá ra ngậm vào miệng, khi chuẩn bị hỏi Từ Chỉ Tích một câu: "Cô Từ, cô không ngại em hút thuốc chứ?"
"Có chút để ý." Từ Chỉ Tích gật đầu.
Trần Giang Hà bỏ điếu thuốc xuống kẹp sau tai, ngay lập tức nhìn chăm chú Từ Chỉ Tích hỏi: "Có phải tối nay cô gặp phải chuyện phiền lòng đúng không?"
Từ Chỉ Tích nghiêng đầu liếc nhìn anh, nửa đùa nửa thật: "Cậu biết đọc suy nghĩ sao?"
"Không biết, tâm sự của cô viết ở trên mặt, rất dễ nhìn ra."
Trần Giang Hà cười nhạt, hơi có chút cảm khái nói: "Phụ nữ bình thường tìm nam nhân để tâm sự khi tâm phiền ý loạn không tự mình quyết định được việc gì đó."
"Con người này của cậu, có vẻ như rất hiểu tâm tư của con gái nhỉ."
Từ Chỉ Tích mím môi, tiếp tục vẻ mặt thành thật nói: "Thật ra thì hai ngày này tôi đã nghiêm túc suy nghĩ, giữa chúng ta..."
"Để lại quá nhiều khoảng trống?" Trần Giang Hà tiếp tục cười đùa cợt nhả.
"Không phải, cái quái gì vậy." Từ Chỉ Tích bị anh phá rối suy nghĩ, cắn cắn môi, vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi nói giữa hai chúng ta..."
"Cô Từ, cô không cần nói, thật ra thì em đều biết, em cũng hiểu cô." Trần Giang Hà mỉm cười nói.
"Thật sao?" Từ Chỉ Tích nhìn anh, vốn còn lo lắng nếu trực tiếp nói ra những lời đó sẽ kích thích đến anh, không ngờ phản ứng của anh còn thoải mái hơn cả cô.
"Ừ." Trần Giang Hà gật đầu, nói: "Thật ra thì hai ngày nay tôi cũng đã nghĩ rõ, loại chuyện yêu đương này, phải xuất phát từ hai phía mới là thoải mái nhất."
"Cho nên, em quyết định cho cô chút thời gian, từ từ chấp nhận em."
Trần Giang Hà đổi chủ đề câu chuyện.
Từ Chỉ Tích đột ngột sững sờ.
"Giờ không còn sớm, em nên về ký túc xá rồi, vốn là tối nay sẽ vui vẻ, đột nhiên có chút buồn bực."
Trần Giang Hà đứng dậy, phủi mông rời đi.
Bước đến bờ Nguyệt Hồ, nhìn quanh một vòng, tất cả đều là tình nhân ở trong trường.
Chết tiệt, mỗi một người này đều ở nơi đông người, ôm ôm ấp ấp, hôn hít thì thầm? Còn ra thể thống gì nữa!
Chỗ này là khuôn viên trường đại học, không phải sở thú.
Trần Giang Hà vốn đã có chút buồn bực, nhìn thấy cảnh tượng này lại muốn phát tiết một chút, không nhịn được nhích lại gần hét to một tiếng: "Đàn anh, xin anh buông đàn chị kia ra, để em đến, đầu lưỡi của em rất thành thạo!"
Từ Chỉ Tích cách đó không xa nghe được tiếng hét này, kinh ngạc một lúc, chẳng mấy chốc đã thấy anh bị người ta đuổi theo, chân mày hơi nhíu biến mất, không nhịn được mỉm cười mắng:
"Tên ngốc này."
Trần Giang Hà bị đàn anh một đường điên cuồng đuổi theo, thật may là chạy nhanh, kéo dài khoảng cách sau đó thuận lợi trở lại ký túc xá.
"Mới vừa rồi thật là nguy hiểm, may mà chạy nhanh."
Trần Giang Hà vịn tường thở mạnh, cảm khái này của anh có hai ý, một là bị đàn anh đuổi theo, hai là suýt nữa thẳng thắn đối mặt với cô Từ.
Thật ra thì Trần Giang Hà rất rõ tối nay cô Từ muốn nói gì với anh, không ngoài những lời này "Chúng ta thật sự không thích hợp","Cậu vừa mới lên đại học, phải chuyên tâm học tập, đừng luôn nghĩ về chuyện yêu đương".
Loại chuyện nói yêu đương này, chỉ có nói đến mới biết có phù hợp hay không, nói đều chưa nói, đều chưa biết sâu cạn dài ngắn của nhau, nói gì cũng hơi quá sớm.
Dĩ nhiên, Trần Giang Hà cũng biết, con đường theo đuổi cô Từ chắc chắn còn dài lại khó khăn, thân phận giữa hai người tương phản là khoảng cách đầu tiên, số lượng lớn đối thủ cạnh tranh là khoảng cách thứ hai, Bạch Khải Đông chỉ là một người trong số đó, còn có một vị Boss ẩn núp đợi Trần Giang Hà khiêu chiến.
-