Chương 43: Kiếm đấu thuật (2)

Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Hỗn Độn Đông Qua Tinh 25-10-2023 19:55:24

Ngạc Kê Thú và Thụ yêu xác suất lớn là thuộc hạ của tên Yêu Tướng kia, nếu không sẽ không trùng hợp xuất hiện ở đây như vậy. Cho nên bọn họ không thể để lại bất kỳ dấu vết nào để tránh bị truy tìm. "Ta có!" Mặc Oanh lấy ra một cái bình nhỏ: "Bên trong có một ít linh dịch đặc biệt, dễ cháy dễ nổ, có thể thiêu hủy những thi thể của yêu thú này." Những người khác không nghĩ tới Mặc Oanh lại mang theo thứ này, tất cả đều kinh ngạc đến mở to hai mắt. "Không thể kéo dài thêm nữa." Diệp Phong nhìn xung quanh, tuy rằng rất yên tĩnh, nhưng hắn có dự cảm, nếu trì hoãn thêm một lúc nữa có thể sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế, bọn họ nhanh chóng chất tất cả thi thể vào cùng một chỗ, ngay cả Phệ Hồn Yêu Ngưu cũng chém, rồi ném vào. Mặc Oanh đổ cả bình linh dịch vào, lại đánh một mồi lửa để châm, ngọn lửa hừng hực nhanh chóng thiêu đốt, chỉ chốc lát sau, nơi này chỉ còn lại một mảnh vết tích đã bị lửa thiêu đốt qua. Về phần đoàn người Diệp Phong, đã sớm chạy trốn rồi. Ngay sau đó. Một đôi mắt lãnh khốc ẩn hiện trong rừng rậm, nhìn đống dấu vết này, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo. "Đáng chết, là ai giết con cờ và hai tiểu đội của Yêu Tướng đại nhân, nếu bị ta tìm được, nhất định phải nghiền ngươi thành tro bụi!" Chủ nhân của ánh mắt lãnh khốc này rống giận, rất nhanh biến mất trong núi rừng... Cuối cùng Diệp Phong cũng trở lại thôn Lâm. Bọn họ đầu tiên là ngự kiếm phi hành một đoạn, để tránh lưu lại dấu vết giữa đường, sau đó mới nhanh chóng chạy trở về, cho nên mới mất nửa canh giờ. "Các ngươi nhìn kìa, các tiên sứ Phiêu Miểu Phái đã trở lại, ai nha, đứa trẻ nhà ta cũng đã trở về rồi." "Lão bằng hữu của ta cũng trở về rồi!" "Cha đứa nhỏ!" Dân làng thôn Lâm đứng ở cửa thôn ngóng trông nhìn thấy Diệp Phong và Long Thiên Tinh khiêng năm thanh niên hôn mê, hưng phấn hoan hô. Lý sư phó ngồi trước một đống gỗ, bên cạnh là Thiết Trảo Long Ưng đang nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn thấy bọn họ trở về, tâm tình của Lý sư phó cũng buông lỏng. "Các vị thôn dân, người đã cứu trở về rồi, về phần yêu quái làm loạn, đã bị chúng ta chém chết trong đại chiến, sẽ không đến quấy nhiễu thôn nữa." Diệp Phong nói với cả thôn. Thực ra hắn muốn mang Phệ Hồn Yêu Ngưu trở về, như vậy mới có sức thuyết phục. Nhưng nếu làm như vậy, những yêu thú kia có thể sẽ lần theo mùi mà đuổi theo, gây thương tổn cho thôn dân thôn Lâm. Nhưng mà khi Diệp Phong đưa năm thôn dân hôn mê cho người nhà bọn họ, hắn lại phát hiện giá trị danh vọng tông môn tăng vọt. 123, 129, 141... Không bao lâu sau, giá trị danh vọng tông môn đã đột phá tới hơn 220. "Thì ra, như vậy cũng có thể à!" Trong lòng Diệp Phong kinh hỉ. Lúc đầu, hắn còn tưởng nhất định phải trảm yêu trước mặt mọi người thì mới có thể đạt được giá trị danh vọng, không nghĩ tới chỉ cứu người trở về là được rồi. Vì thế, hắn hảo tâm nhắc nhở: "Tuy rằng yêu quái kia bị chém, nhưng vùng này có thể vẫn còn có yêu thú khác, vì lý do an toàn, bổn chưởng môn đề nghị các vị nếu có thể thì nên chuyển đến một chỗ khác!" Dân làng nghe xong, lập tức thảo luận. "Chúng ta đã ở đây từ đời này qua đời khác, có thể chuyển đi đâu chứ?" "Hay là, chuyển đến phụ cận Phiêu Miểu Phái?" "A, có thể ở gần tiên sư một chút, hình như cũng là ý kiến hay."... Diệp Phong không nghe dân làng thảo luận, mà là tụ tập lại cùng Lý sư phó. "Diệp chưởng môn, ba mươi hai cây gỗ tròn này chính là xà nhà tốt mà lão hủ vừa mới chọn." Lý sư phó chỉ vào đống gỗ phía sau. "Tốt, vậy mau chóng trở về đi!" Diệp Phong nhìn sắc trời, phát hiện đã không còn sớm nữa. Ngay sau đó. Thiết Trảo Long Ưng mang theo hai bó gỗ tròn phóng lên trời, đám người Diệp Phong và Lý sư phó thì đứng trên phi kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về Phiêu Miểu Phong. "Chưởng môn sư thúc, cuối cùng ngài cũng trở về." Lý Kiều Kiều vội vàng lấy cháo nấu xong ra cho bọn họ ăn, khôi phục thể lực. Diệp Phong đứng ở bên vách núi, phát hiện Thạch Lỗi và Hoắc Vân Kiệt vừa mới từ cửa Thành Đông đi ra, đang đi về phía Phiêu Miểu Phái "Xem ra, lần mua sắm này rất thuận lợi."... Cách đó trăm dặm. Một hang động dưới lòng đất. "Yêu Tướng đại nhân, hai quân cờ của Xích Xà Phái đã bị giết, hai tiểu đội dưới trướng cũng bị tổn hại toàn bộ." Một giọng nói lạnh lùng đang báo cáo tình hình. "Có thể làm được chuyện này trước khi ngươi chạy tới, chứng tỏ đối phương có thực lực vượt qua Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, tương đương với ngươi." Yêu Tướng ẩn nấp trong bóng tối chậm rãi nói, giọng nói có vẻ hùng hậu trầm thấp. "Tương đương với ta?" Chủ nhân của giọng nói lãnh khốc kia cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi, đi ra khỏi chỗ âm u, lộ ra chân thân. Đây là một thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng. Hắn ta mặc áo da thú màu xám, nhìn kỹ sẽ phát hiện phía sau có một cái đuôi sói, hai lỗ tai cũng là tai sói lông mềm như nhung. Đây là một con U Minh Lang! Hắn ta đã bắt đầu hóa hình, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn thành công, thực lực ở giữa Luyện Khí tầng chín đỉnh phong và Tụ Nguyên tầng một. Trong yêu tộc, thứ này gọi là "Yêu Tướng dự bị". Mà trong những tu hành giả của nhân tộc, rất ít tu hành giả được đến giai đoạn này. Dưới tình huống bình thường, sau khi tu hành giả nhân tộc tu luyện tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong liền sẽ bế quan, mãi cho đến khi đột phá bình cảnh, trở thành Tụ Nguyên tầng một mới thôi. Nhưng yêu tộc lại tương đối đặc biệt. Cho dù vẫn chưa hoàn toàn hóa thành hình người thì chúng vẫn có thể ở tự do hoạt động bên ngoài, không ảnh hưởng đến việc tiếp tục hóa hình, còn có thể phát huy ra thực lực giữa Luyện Khí tầng chín đỉnh phong và Tụ Nguyên tầng một. Một con Yêu Tướng dự bị bán hóa hình, thường thường có thể đối đầu với mấy vị Luyện Khí tầng chín đỉnh phong. "Yêu Tướng đại nhân, trong nhân tộc ở phụ cận thành Bạch Phù làm sao có thể có cường giả tương đương với ta được?" Yêu Tướng dự bị U Minh Lang không thể tin hỏi. "Không phải là không có khả năng." Yêu Tướng nói. U Minh Lang nhíu mày nói: "Làm sao có thể chứ?"