"Ôi!"
Lý Hàm Tiếu ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, cảm giác lồng ngực nóng rát đau đớn, thiếu chút nữa đã mỉm cười dưới cửu tuyền.
Mấy tên đệ tử ở xung quanh nâng hắn ta dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Diệp Phong: "Ngươi... Ngươi dám đánh ta, coi chừng ta đến phủ Thành Chủ cáo trạng ngươi."
"Là ngươi tự đụng phải mà, một chưởng kia của ta vốn không đánh trúng được ngươi... Chỉ là, nếu ngươi đã muốn đến phủ Thành Chủ, vậy thì mau cút đi!"
Diệp Phong vừa nghe Lý Hàm Tiếu không phải đến để lừa gạt linh thạch, tâm trạng liền buông lỏng, hắn chỉ ước gì cái tên này nhanh chóng biến mất.
Cho dù người trong phủ Thành Chủ tới, hắn cũng không sợ.
Dù sao thì hắn cũng đang chiêu mộ đệ tử ở trong thành, nhưng lại bị đoàn người Lý Hàm Tiếu cản trở, cũng coi như là có lý do thích hợp để phản kích.
Chỉ là ngay cả Diệp Phong cũng không nghĩ tới, chỉ với một bàn tay mà hắn cũng đã làm Lý Hàm Tiếu phải hộc máu.
"Ngươi... Ngươi chờ đó cho ta!"
Lý Hàm Tiếu tức giận đến cả người phát run.
"Còn chưa cút? Hư Bộ Lượng Chưởng..."
Diệp Phong làm động tác khởi động.
Trong lòng Lý Hàm Tiếu còn sợ hãi, xoay người bỏ chạy, sau đó mười mấy tên đệ tử cũng đi cùng, từng đoàn từng đoàn chạy về phía phủ Thành Chủ.
"Chưởng môn sư thúc, bọn họ đi gọi người đến, phải làm sao bây giờ?" Lý Kiều Kiều ôm lấy bạch hồ nhỉ, rất là lo lắng.
"Đi chiêu mộ đệ tử cũng bị cản trở, loại chuyện này sao có thể nhịn được? Đến một đánh một, đến hai thì đánh cả đôi thôi."
Diệp Phong cảm thấy, với tư cách chưởng môn, có đôi khi mình vẫn phải quyết đoán và mạnh mẽ một chút.
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần phải nhẫn nhịn nữa.
"Thân thể thật cường đại, chỉ với một bàn tay, chỉ sợ là ngay cả tường đá cũng có thể xuyên thủng?" Mặc Oanh nhìn bóng lưng có vẻ hơi vĩ đại của Diệp Phong, cảm thấy người này thật sự không đơn giản, không thể nào là một phàm nhân được.
Long Thiên Tinh nhìn Diệp Phong dùng một chưởng đẩy lui địch, hai mắt trừng rất lớn, trên mặt tràn đầy sùng bái.
Sức mạnh này, chiêu thức này, thật là muốn học mà!
Hắn càng thêm khát vọng tu hành hơn.
Hơn nữa Long Thiên Tinh cũng cảm thấy việc gia nhập Phiêu Miểu Phái là một quyết định rất chính xác.
Quần chúng ăn dưa xung quanh cũng đều sửng sốt.
"Diệp Phong chưởng môn cũng thật là lợi hại, đầu tiên đánh Long Kỵ Thiên, sau lại đánh Lý Hàm Tiếu của Hắc Huyền Môn, gây thù chuốc oán rất nhiều, xem ra tốt nhất không nên gia nhập vào môn phái đó."
"Đúng đúng đúng!
"Chúng ta xem kịch, ăn dưa là được rồi."
Đám người xì xào bàn tán.
Khóe miệng Diệp Phong co giật một trận.
Xem ra hắn không cẩn thận làm tăng độ khó của việc chiêu mộ đệ tử rồi.
Haiz!
Chiêu mộ đệ tử thực sự quá khó khăn.
Lúc này, trên tầng ba của một trà lâu gần quảng trường Bách Tông, trong một gian phòng thanh lịch.
"Tiểu thư, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, từ sau khi Diệp Phong trở thành chưởng môn, pháp thuật của mấy tên đệ tử trong môn phải mới xuất hiện sự đột phá bùng nổ như vậy."
"Nói như vậy có nghĩa hiểu biết của vị Diệp chưởng môn kia đối với pháp thuật chắc chắn là rất cao, có lẽ có thể giúp ta một tay."
"Tiểu thư muốn đi gặp một lần sao?"
"Ừ."...
Diệp Phong ngồi trở lại vị trí.
Năm vị đệ tử đứng ở phía sau, trải qua chuyện vừa rồi, đôi bên cũng quen thuộc với nhau một chút.
Chỉ là, cho dù Diệp Phong có trông mòn con mắt cũng không thể chờ được vị đệ tử tiếp theo.
"Nhìn kìa, có mỹ nữ!"
"Suỵt! Ngươi nhỏ giọng một chút, đây chính là Nhị tiểu thư Giả gia, thiên tài Luyện Khí tầng sáu, không thể tùy tiện thảo luận đâu."
"Là Giả gia có nội tình còn thâm hậu hơn cả Long gia đó sao?"
"Đúng vậy, chính là Giả gia đó, nghe nói bọn họ có ba vị lão tổ Luyện Khí tầng chín trấn thủ, có thể đứng top 5 trong tất cả thế gia ở thành Bạch Phù đấy."
Quần chúng ăn dưa bỗng nhiên xôn xao.
Diệp Phong ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy ba bóng người từ xa đi tới, nữ tử đi đầu có dáng người cao gầy, trên người mặc váy màu hồng nhạt, đầu búi Phi Thiên kế, mắt như nước mùa thu.
Đẹp, thực sự rất đẹp!
Một cái nhăn mày một nụ cười, cũng đủ làm cho người ta ý loạn thần mê.
"Diệp chưởng môn, ta là Giả Vũ Lam, nghe nói ngài có cái nhìn độc đáo về pháp thuật cho nên ta đặc biệt tới đây thỉnh giáo một phen."
Nhị tiểu thư Giả gia mang đến một làn gió thơm, giọng nói dịu dàng, làm cho người ta nhịn không được mà sinh ra hảo cảm.
Diệp Phong lại sửng sốt.
Có cái nhìn độc đáo về phép thuật?
Chẳng lẽ, cuộc đối chiến giữa Phiêu Miểu Phái và Xích Xà Phái đã lan truyền rộng rãi như vậy sao?
Hơn nữa, lại có người đoán được mình có lý giải rất cao ở phương diện pháp thuật.
Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng Diệp Phong cũng không phủ nhận, mà chỉ khiêm tốn nói: "Chỉ là có chút hiểu biết của riêng mình đối với pháp thuật, không đáng để nói."
"Diệp chưởng môn khiêm tốn rồi, không biết ngài có thể giúp ta tu luyện một môn pháp thuật không, mặc kệ thành công hay không, ta đều có thể cho ngài một khoản thù lao."
Giả Vũ Lam không vòng vo, trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây của mình.
Vừa nghe mục đích của đối phương, Diệp Phong có chút xấu hổ.
Nếu như vừa vặn là pháp thuật hắn có thì việc dạy một chút, sau đó kiếm chút tiền sinh hoạt cho môn phái đương nhiên có thể.
Nhưng nghe giọng điệu của Giả Vũ Lam, có lẽ pháp thuật này tương đối xa lạ, phần lớn là hắn sẽ không biết.
Vì thế, Diệp Phong ho khan một tiếng, nói: "Có tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là ta chỉ dạy đệ tử trong môn phái."
Giả Vũ Lam có chút thất vọng, nhưng không rời đi, tiếp tục nói: "Diệp chưởng môn không cần phải gấp gáp cự tuyệt như vậy, thứ ta muốn tu luyện chính là một pháp thuật cấp hai, đáng tiếc là bị thiếu, cho dù ta có khổ luyện mấy tháng, nhưng vẫn bị kẹt ở giai đoạn nhập môn."
Giọng nói vừa phát ra, toàn trường liền kinh hãi.
"Nhị... Pháp thuật cấp hai?"
"Đây chính là pháp thuật cực kỳ trân quý, bình thường đều nằm trong tay những cường giả Luyện Khí tầng chín thậm chí là Tụ Nguyên, không nghĩ tới Nhị tiểu thư lại có một quyển."
"Không phải nhị tiểu thư đã nói rồi sao, đó chỉ là một quyển sách thiếu, mới tu luyện đến giai đoạn nhập môn, cho dù nắm hết uy lực của nó thì cũng chỉ tương đương với giai đoạn tiểu thành của pháp thuật cấp một thôi."
Quần chúng ăn dưa đều nổ tung.
Ngay cả Diệp Phong cũng hít sâu một hơi.
Pháp thuật cấp 2, hắn cũng rất muốn!
Nhất là nghe nói Giả Vũ Lam đã luyện đến nhập môn, hắn lập tức có ý nghĩ chiêu mộ đối phương vào Phiêu Miểu Phái.
"Mười viên linh thạch hạ phẩm!
"Chỉ cần Diệp chưởng môn chịu chỉ điểm một chút, ta có thể đưa ra con số này. Nếu ta có thể luyện được đến tiểu thành, còn có thể cho thêm hai mươi viên nữa."
Giả Vũ Lam vươn một bàn tay mảnh khảnh như ngọc ra, giờ ngón tay thành một động tác giống như "cây kéo".
"Thực ra, ta không phải không thể chỉ điểm, nhưng nhị tiểu thư nhất định phải gia nhập Phiêu Miểu Phái chúng ta."
Diệp Phong trầm ngâm một lát, ý vị thâm trường nói.
Không đợi Giả Vũ Lam nói tiếp, Diệp Phong tiếp tục nói: "Nếu Giả tiểu thư gia nhập Phiêu Miểu Phái, hôm nay ta có thể làm cho pháp thuật của ngươi đến tiểu thành."
Diệp Phong bắt đầu khoe khoang.
Nhưng mà, hắn cũng không nói quá đầy đủ.
Dù sao đây chỉ là một quyển sách thiếu, hắn cũng không chắc là sau khi chiêu mộ được Giả Vũ Lam vào môn phái thì mình có thể lập tức nắm giữ đến max cấp hay không.
Nếu như không được, coi như xấu mặt rồi.
"Lời này là thật sao?"
Giả Vũ Lam mở to mắt hạnh hỏi.
"Tất nhiên rồi."
Diệp Phong nghiêm túc gật đầu.
Quần chúng ăn dưa thì là một bộ dáng nghiêm túc xem kịch, Long Thiên Tinh và Mặc Oanh cũng có chút hoài nghi.
Chỉ có ba người Thạch Lỗi, Hoắc Vân Kiệt, Lý Kiều Kiều là mang vẻ mặt kích động nhìn.
"Chưởng môn sư thúc lại muốn phát lực!"
Ba vị đệ tử rất là chờ mong.
Thấy vẻ mặt Giả Vũ Lam đầy hoài nghi, Diệp Phong lập tức bổ sung: "Giả tiểu thư có thể gia nhập Phiêu Miểu Phái của chúng ta trước, nếu như bổn chưởng môn không dạy nổi ngươi thì ngươi lại rời khỏi môn phái, như thế nào?"
Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Phong tính toán đánh cược một phen.
Nếu như có thể dạy được nhị tiểu thư Giả gia trước mặt mọi người, như vậy nhất định sẽ mang đến không ít giá trị danh vọng cho Phiêu Miểu Phái, thuận tiện quảng cáo miễn phí một chút.
Đến lúc đó, còn lo lắng không thu được đệ tử sao?
"Được, vậy ta liền thử xem."
Giả tiểu thư không nói hai lời, lập tức đồng ý.
"Hừ, nói khoác mà không biết ngượng!"
Đúng lúc này, một giọng nói không có ý tốt truyền đến từ cách đó không xa, khiến cho toàn trường chú ý.