Lúc này, Diệp Phong đúng lúc xoay người, bốn mắt nhìn nhau với Mặc Oanh trên nóc nhà.
Gió đêm trên đỉnh núi vẫn luôn thổi.
Lụa mỏng trước mặt Mặc Oanh bị gió mềm mại như nữ tử nhấc lên, lộ ra nửa khuôn mặt dưới.
Khuôn mặt này cũng không có bất kỳ dấu vết ăn mòn nào, ngược lại còn trắng không tì vết, làm cho người ta cảm thấy có chút kinh diễm.
Diệp Phong sửng sốt.
Mặc Oanh chợt ý thức được điều không đúng, bàn tay mảnh khảnh nhanh chóng vung lên, dùng ống tay áo màu đen rộng lớn che đi khuôn mặt, xoay người nhảy xuống, trong chớp mắt biến mất không còn tăm tích.
Trên nóc nhà, chỉ còn lại những cọng cỏ tranh bị gió thổi, phát ra âm thanh "rì rào".
"Kỳ quái, là ảo giác sao?"
Diệp Phong gãi gãi đầu, có chút mê man.
Tuy rằng động tác của Mặc Oanh rất nhanh, hơn nữa lại là buổi tối, ánh sáng có chút yếu, nhưng dù gì thì hắn cũng đã mở linh nhãn, thị lực tốt hơn nhiều so với người bình thường.
Vừa rồi rõ ràng hắn nhìn thấy nửa khuôn mặt dưới của Mặc Oanh chênh lệch rất lớn so với lúc trước, giống như là toàn bộ vết ăn mòn trên mặt đã biến mất.
Về phần hình dáng khuôn mặt, hình như không khác nhau lắm.
"Cái này thì cần gì phải che đậy chứ?"
Diệp Phong gãi gãi đầu, cảm thấy có chút kỳ quái.
Khuôn mặt tốt, không phải nên vui vẻ sao?
Nếu đổi thành hắn là Mặc Oanh, khuôn mặt vốn khó coi đột nhiên tốt lên, nhất định sẽ can đảm mà để lộ nó ra chứ không phải trốn trốn tránh tránh, giống như ăn trộm như vậy.
Diệp Phong cũng không suy nghĩ nhiều, hắn nhìn Linh Nguyên Chung, tự hỏi nên xử lý hồn thể Thụ yêu bị nhốt trong đó như thế nào.
Nhưng mà suy nghĩ một hồi lâu, tạm thời hắn cũng nghĩ không ra biện pháp xử lý hồn thể, nên đành trưng cầu ý kiến hệ thống: "Có phương pháp xử lý hồn thể không?"
[Hồn thể có thể luyện đan và luyện khí, nhưng cần sự phối hợp của luyện đan sư và luyện khí sư. ] Hệ thống nói xong, liền im lặng.
"Xem ra, tạm thời không có cách nào xử lý hồn thể."
Diệp Phong chỉ có thể hoãn việc này lại...
Trong một nhà tranh của Phiêu Miểu Phái.
Mặc Oanh xuất hiện ở đây.
Nàng vội vàng lấy gương ra, soi gương mặt trắng như tuyết của mình, không ngừng dùng tay vuốt ve, cứ như vậy quan sát đến tận đêm khuya.
Nhưng mà, sau nửa đêm rạng sáng, hoa văn cổ quái ngay lập tức bò đầy gương mặt của nàng, cả khuôn mặt rất nhanh khôi phục thành tình huống nhìn như bị khói độc ăn mòn kia.
"Haiz!"
Mặc Oanh cất gương đi, nằm sấp bên cửa sổ, vẻ mặt không thú vị mà nhìn bầu trời xanh thẳm.
Sáng hôm sau.
Thạch Lỗi dậy rất sớm.
Hắn là đại đệ tử, cần phải mang đến ảnh hưởng đi đầu, sau khi rửa mặt ở hậu viện, liền chuẩn bị đi tới bãi đất trống trước sân tu luyện.
Thế nhưng, ngay khi hắn bước qua cánh cửa, chân trước vẫn còn chưa hoàn toàn đặt xuống đất, lại giống như giẫm phải thứ gì đó kỳ quái, chân sau theo phản xạ có điều kiện mà bật lên, nhảy qua.
Lúc thân thể ở giữa không trung, Thạch Lỗi quay đầu lại nhìn, phát hiện trên mặt đất vậy mà lại là lửng mật đang nằm ngủ.
"Ta vừa giẫm nó một phát!"
Thạch Lỗi hít một hơi khí lạnh, sau đó ngã ngồi trên đất, trong miệng đúng lúc đang ngậm mấy cây cỏ đuôi chó, bộ dạng nhìn rất chật vật.
"Rống!"
Lửng mật vốn đang nằm sấp ở ngoài cửa ngủ, không hiểu sao lại bị người ta giẫm một phát, nhất thời đứng thẳng người lên, chuẩn bị đánh một trận lớn.
Thạch Lỗi nằm sấp trên bãi cỏ bị dọa đến suýt chết, chuẩn bị bò đi, chờ đi xa rồi mới đứng dậy chạy trốn.
Nhưng không đợi hắn kịp khởi hành, lại phát hiện lửng mật đã nhảy đến trước mặt, đang cùng mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
"Mẹ ơi!"
Thạch Lỗi bị dọa tới mức lập tức thi triển "Thiết Thuẫn Thuật", chuẩn bị liều chết phản kháng một trận.
Nhưng mà, điều làm hắn kinh ngạc chính là lửng mật chỉ nhìn hắn một lúc, ngửi ngửi vài hơi, liền chạy đến trước cửa nằm xuống, dùng chân trước gác cằm lên ngủ thiếp đi.
"Cái này... Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Thạch Lỗi mở to hai mắt, ngẩng đầu, mới phát hiện Diệp Phong đang ngồi xếp bằng ở một bên, đón gió sớm ngắm mặt trời mọc.
"Đừng hoảng hốt, yêu thú kia đã bị ta thuần phục, chính thức trở thành linh thú trấn núi của Phiêu Miểu Phái chúng ta, ngươi có thể gọi nó là... Lửng Mật!"
Diệp Phong bình tĩnh nói.
"Bị thuần phục?"
Thạch Lỗi thu hồi lá chắn, khiếp sợ nói.
"Ừm, thực sự đã bị ta thuần phục, chỉ cần là người của Phiêu Miểu Phái chúng ta, Lửng Mật đều có thể nhận ra thông qua mùi hương."
Diệp Phong giải thích.
Linh thú và đệ tử của Phiêu Miểu Phái đều được hệ thống thừa nhận, cho nên, lửng mật nhận ra hơi thở của bọn họ, sẽ không nhầm lẫn.
Lúc này, những đệ tử khác cũng lần lượt rời giường.
Thạch Lỗi sợ bọn họ bị lửng mật dọa sợ, vội vàng chạy tới giải thích một trận.
Không bao lâu, tất cả đệ tử đều vây quanh trước cửa, nhìn lửng mật ngủ đến thoải mái, phát hiện tên này tuy rằng rất hung mãnh, nhưng hiện tại nhìn kỹ, hình như cũng rất đáng yêu.
Tuy nhiên, không ai dám dùng tay sờ nó.
"Sáng sớm, đều tu luyện thật tốt đi, tranh thủ sớm ngày thăng cấp tu vi." Diệp Phong thấy bọn họ đều vây xem lửng mật, vội vàng thúc giục một phen.
"Vâng."
Chúng đệ tử học theo, xếp thành từng một hàng, đều khoanh chân ở hai bên Diệp Phong, bắt đầu tu hành.
Linh khí buổi sáng là phong phú nhất.
Hiệu quả tu hành đương nhiên cũng là tốt nhất.
Thấy bọn họ đều đang nghiêm túc tu hành, Diệp Phong suy nghĩ một chút, lấy ra một viên Khí đan tu vi hạ phẩm màu trắng.
Đây là một trong những phần thưởng của nhiệm vụ sát hạch, vừa vặn mười có mười viên, trung bình mỗi người được một viên, chỉ là không biết dược hiệu như thế nào.
Nhưng nếu là sản phẩm của hệ thống, chắc là cũng không tệ.
Vì thế, Diệp Phong ban một viên thuốc cho đại đệ tử Thạch Lỗi, nói: "Đây là đan dược của Phiêu Miểu Phái chúng ta, dùng để nâng cao tu vi, ngươi nếm thử trước đi."
"A?"
Thạch Lỗi mộng bức.
Nếm thử đan dược?
Đây sẽ không phải là đan dược hết hạn chứ!
Thạch Lỗi trừng thẳng hai mắt, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Diệp Phong, hăn cũng chỉ có thể ném viên đan dược vào trong miệng, phát hiện có chút ngọt, mềm mại, giống như là đang ăn đường.