Hai vợ chồng bà Triệu hoàn toàn không hiểu Khương Lâm dựa vào đâu mà mở miệng đòi số tiền một vạn khối. Hầu hết chi tiêu hàng ngày của bọn họ đều là hàng đổi hàng, tiền tiêu xài cũng chỉ là xu và hào, nhiều lắm cũng chỉ có mấy khối, hai mươi khối đã là một số tiền lớn, cơ hội tính toán đến một trăm đã hiếm, huống chi là một vạn.
Khương Lâm nhìn khuôn mặt mờ mịt của bọn họ, đành phải nói: "Hai trăm sao mà đủ cho được? Một đứa là năm nghìn, hai đứa là một vạn. Thiếu một đồng cũng không được, khỏi phải bàn cãi!"
Nếu hiện tại cô chủ động nói không bán, bên kia nhất định sẽ dây dưa, thà rằng nâng giá cao ngất trời, bọn họ không có khả năng đành phải bó tay.
"Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?" Bà Triệu cùng chồng mình nhanh chóng tức giận, không hiểu vì sao đột nhiên cô lại giở công phu sư tử ngoạm rồi hét giá.
Khương Lâm thấy ánh mắt bọn họ có chút dữ tợn, đưa tay liền nhấc cái bình nước nóng bằng mây trên bàn lên.
"Buông ra, buông ra!" Mặt của bà Triệu đột nhiên biến sắc, cái phích nước này hơn năm khối, bà không thể để cho cô đập vỡ được.
Khương Lâm: "Đừng lo lắng, tôi cầm rất chắc, không vỡ đâu."
"Không, không được!" Ông Triệu giậm chân tức giận: "Quên đi, chúng ta không thèm mua hai đứa nhóc đó nữa. Bọn họ gặp lũ lụt, đông con nuôi còn chưa xong, kiếm đứa nhỏ khác rồi mua sau, càng nhỏ thì càng dễ dạy bảo."
Vốn dĩ hai vợ chồng bà Triệu cũng chỉ là người bình thường, tuy rằng muốn mua trẻ con nhưng cũng không dám lừa gạt hay cưỡng ép người khác.
Khương Lâm không bán thì bọn họ cũng không thể làm gì được, rốt cuộc trong lòng vẫn luyến tiếc vẻ ngoài xinh xắn của hai anh em Đại Bảo và Tiểu Bảo kia, hai vợ chồng tức giận đến nỗi phát nghẹn.
"Về sau có cho không tôi cũng chả thèm!" Bà Triệu oán giận mà mắng: "Ngoại trừ nhà tôi ra, tuyệt đối không ai có thể trả đủ 200."
Khương Lâm: "..." Bà cứ nằm mơ đi, còn lâu cô mới bán con.
Cô ôm phích nước nóng rồi nhìn về hai vợ chồng phía đối diện, cả hai đều cực kì khẩn trương: "Các người không mua đứa nhỏ cũng không quan trọng, nhưng chuyện hai người đã đánh vào đầu tôi thì không thể bỏ qua như vậy được."
Khương Lâm là người cực kì sợ đau, mới vừa xuyên qua đã phải chịu đựng cơn đau nhức óc, bên trái huyệt thái dương có có một vết bầm, sao có thể bỏ qua cho được?
Bà Triệu vội vàng giải thích: "Là chính cô tự mình té ngã, chúng tôi không đánh cô!"
Khương Lâm: "Bà không đẩy tôi thì sao tôi có thể ngã được? Không cần biết, mau đền tiền thuốc men cho tôi nhanh đi!"
Bà Triệu như bị ai dẫm trúng cái đuôi, suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Đầu của cô cũng không bị gì, lại còn dám đòi tiền thuốc men? Cùng lắm nếu cô muốn, tôi sẽ mời thầy thuốc trong thôn tới xem thử, nhiều nhất chỉ tốn vài đồng dầu cao Vạn Kim."
Khương Lâm: "Hình như không bị gì thật, nhưng có lẽ là bị nội thương ở bên trong? Bà không biết đấy thôi, có nhiều người lúc ngã vẫn an ổn, khi trở về liền xảy ra triệu chứng, bởi vì trong đầu tụ lại máu bầm. Vừa lúc bà cho thầy thuốc đến xem, nhân tiện đưa tôi lên bệnh viện huyện luôn đi."
Cô vừa nói vừa quơ quơ hai tay, vẻ mặt choáng váng, bà Triệu sợ đến mức vội vàng chạy tới đỡ lấy Khương Lâm, vì lo cô sẽ đem phích nước làm vỡ mất.
Ông Triệu tức giận nói: "Cô vừa vừa phải phải thôi? Còn muốn gạt chúng tôi ư?" Đi bệnh viện huyện rất tốn kém, đương nhiên không thể được.
Khương Lâm: "Này, tôi đang nói chuyện đạo lý đàng hoàng, tuyệt đối không gạt người." Cô liếc nhìn đống tiền mà bà Triệu đặt trên giường đất, thầm nghĩ hiện tại mình ôm cái đầu này đến bệnh viện để làm cái gì, như thế nào cũng tốn mấy trăm khối cho coi. Có điều cô cũng không cần đi cho lắm, chỉ muốn bọn họ đưa mấy khối cho yên chuyện là được rồi.
Khương Lâm nói:" Dù sao hai người phải cho tôi hai mươi đồng làm phí bồi thường."
Thật ra cô muốn mười khối, trước tiên cứ hét lên hai mươi, như vậy lúc bọn họ trả giá thì sẽ xuống được số mà cô mong muốn.